Mà Phượng Khương Trần lại không biết rằng biểu hiện hôm nay của nàng khiến cho Tôn Tư Hành đặt quyết tâm nhất định phải chăm chỉ học tập, xem nhiều bệnh nhân tích luỹ kinh nghiệm, nhất định phải phấn đấu bằng Phượng Khương Trần để chỉ bằng cái liếc mắt liền có thể kết luận được bệnh tình của đối phương.
Mà sau này Tôn Tư Hành thực sự làm được, tốc độ chẩn đoán bệnh rất nhanh, không kém gì dụng cụ chữa bệnh của Phượng Khương Trần.
Nhưng đương nhiên đó là chuyện của sau này, mà những thứ đó không phải là Phượng Khương Trần dạy mà là do hắn tự mình mài mò tích luỹ kinh nghiệm mà thành.
Cho nên Phượng Khương Trần mới nói Tôn Tư Hành có thể trở thành bậc y sư vang danh thiên hạ, còn nàng chỉ có thể là một đại phu bình thường, cao nhất thì cũng chỉ là một đại phu có y thuật tốt mà thôi…
“Sư phụ, mọi chuyện cũng sắp xếp ổn thoả rồi, chúng ta đi về thôi người còn đang bị thương nữa.” Tôn Tư Hành thấy Phượng Khương Trần mới vài ba miếng đã ăn xong cái bánh mì liền khuyên bảo.
Phượng Khương Trần gật gật đầu, ở đây quả thực là không còn chuyện gì nữa rồi.
Những người bị thương nặng đều được băng bó rồi đưa đến y quán rồi.
Thái tử đã hứa rồi chuyện ngày hôm nay hắn ta sẽ phụ trách đến cùng, tất cả thái y từ phủ hắn ta cũng đã được điều động đi hết.
Vương Cẩm Lăng cũng nói rằng nếu người lao động chính trong nhà vì chuyện ngoài ý muốn ngày hôm nay mà chết thì sẽ được Vương gia an táng, mặt khác người nhà của người chết cũng có thể đến Vương gia.
Vương gia sẽ sắp xếp công việc cho bọn họ, không để bọn họ đói chết.
Thái tử cũng là kẻ thông minh, liền nhân cơ hội lôi kéo lòng dân.
Chi phí chữa bệnh với tiền trợ cấp đối với hắn ta chẳng qua chỉ là một số tiền nho nhỏ, nhưng đối với dân chúng mà nói thì chính là tiền tích góp cả đời mới có được, lại nói chuyện ngày hôm nay cũng là do dân chúng gặp nạn mà nên.
Trong tiếng khen ngợi trầm trồ của dân chúng thái tử với Vương Cẩm Lăng ngay trong buổi trưa hôm đó đã hồi cung rồi.
Đột nhiên phát sinh ra trận nổ lớn như vậy hoàng thượng cũng là bất an vô cùng, ở trong cung căn bản không ngồi yên được, đến khi nghe mọi chuyện bình ổn rồi liền lập tức triệu hồi thái tử, Vương Cẩm Lăng với văn võ bá quan hồi cung, chỉ để lại Trác Đông Minh chỉ đạo công việc ở đó.
Thầy trò hai người Phượng Khương Trần vừa mới thu thập gọn gàng đồ nghề đang chuẩn bị chào Trác Đông Minh một tiếng thì thấy một thái giám cưỡi ngựa, tay cầm thánh chỉ vội vàng chạy đến.
Đến một đoạn liền kéo dây cương, cất cao giọng nói lớn: “Thánh chỉ đến, Phượng Khương Trần tiếp chỉ.”
Phượng Khương Trần sửng sốt, nội tâm nhảy dựng lên.
Quét mắt liền nhìn thấy đội quân chỉnh đốn đứng quanh ngã tư đường, dường như trong tầng không khí vô hình đang nồng nặc mùi thuốc súng, trong lòng liền có một dự cảm không lành.
Hỏng rồi, biểu hiện ngày hôm nay của nàng đích thị là đã khiến hoàng thượng chú ý tới.
“Sư phụ, người làm sao vậy? Mau quỳ xuống đi.” Tôn Tư Hành vội kéo Phượng Khương Trần quỳ xuống, trên mặt nàng giăng đầy hoảng hốt.
Lùng lại trí nhớ xem hôm nay ngoại trừ lỡ lời trước mặt Vương Cẩm Lăng còn có ai khác nữa chẳng?
Thẳng đến khi đầu gối bị mấy viên sỏi làm đau Phượng Khương Trần mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt cung kính quỳ trên mặt đất, chờ thái giám tuyên chỉ.
Phượng Khương Trần nghĩ kĩ lại chuyện ngày hôm nay một lượt xong, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Ngoại trừ ở trước mặt Vương Cẩm Lăng nàng đều không để lộ sơ hở ở trước mặt kẻ nào khác cả.
Thế nên không cần lo lắng, cho dù hoàng thượng có hỏi đến nàng cũng có thể lấp liếm đi.
Nàng tin tưởng Vương Cẩm Lăng mặc dù có nghi ngờ nàng đi chăng nữa thì trước mặt hoàng thượng hắn nhất định sẽ giúp đỡ nàng, phần tín nhiệm này nàng luôn giữ vững.
Quả đúng như Phượng Khương Trần suy đoán, ý định của hoàng thượng là yêu cầu nàng lập tức tiến cung bằng con ngựa khi nãy thái giám truyền chỉ cưỡi đến, hoàng thượng ở điện Thái Hoà chờ nàng.
“Phượng Khương Trần, đây là lệnh bài của người.
Khi nào tới cửa cung thì người dùng lệnh bài là có thể vào cung rồi, cũng xin Phượng Khương Trần người nhanh một chút, Hoàng Thượng chờ người lâu rồi.”
Thái giám ngôn từ ôn hoà, ánh mắt nhìn Phượng Khương Trần còn có ý lấy lòng.
Hắn ta nhét lệnh bài vào tay Phượng Khương Trần rồi nhỏ giọng nhắc nhở: “Phượng cô nương, Hoàng Thượng sớm đã muốn triệu hồi người vào cung nhưng lại bị thái tử với đại công tử khuyên ngăn thế nên tâm tình người không được tốt lắm, người cẩn thận một chút.”
“Đa tạ công công.” Phượng Khương Trần khó hiểu, thái giám truyền chỉ này sao tự nhiên lại đối tốt với nàng như vậy.
Nàng đang muốn cho hắn ta một ít tiền thì lại phát hiện trên người không có xu nào, lúc ra ngoài quên mất không mang theo túi tiền rồi.
“Công công, thực xin lỗi, hôm nay ta vội ra ngoài nên trên người không có đem theo tiền rồi,”
Thái giám truyền chỉ không những chẳng tức giận ngược lại còn hì hì nói: “Phượng Khương Trần sao lại nói như vậy, lúc trước khi rời cung Cửu Hoàng thúc đã dặn dò chúng ta phải chiếu cố người, thế nên người vẫn là mau mau nhập cung đi, đừng để hoàng thượng phải chờ đợi sốt ruột.”
Hoá ra là Cửu Hoàng Thúc, Phượng Khương Trần cũng không nhiều lời nữa mà nói lời cảm tạ rồi xoay người lên ngựa…