Có Phượng Khương Trần chỉ đạo lại có Vương Cẩm Lăng với thái tử bảo đảm, hơn nữa cũng không có trận nổ nào nữa, người dân bất an đều từ từ bình tĩnh trở lại.
Mấy việc cứu trợ diễn ra đâu vào đấy, người bệnh cũng được trị liệu, những người bị trầy xát nhẹ cũng được chăm sóc chu đáo không hề chậm trễ…
Hình ảnh Phượng Khương Trần làm việc nghiêm túc lại cẩn thận kỹ lưỡng như vậy thật đúng là mỹ lệ không thôi, mỹ lệ đến mức người ta chẳng cần để ý gì đến diện mạo của nàng mà chỉ chú tâm nhất cứ nhất động của người thiếu nữ ấy.
Ngôn hành cử chỉ của nàng cũng không mang điệu bộ ngượng nghịu như đám nữ nhân mà lưu loát rõ ràng không kém đấng nam nhi.
Rõ ràng là một thiếu nữ vậy mà đứng ở nơi đó lại như đang chỉ huy thiên quân vạn mã, một cái nhấc tay cũng đem theo sự mạnh mẽ mà cứng rắn của bậc quân nhân.
Mấy nam nhân cao to cũng không than thở hay nửa phần bất mãn với nàng, cả đám đều tuân mệnh làm việc.
“Phượng Khương Trần à Phượng Khương Trần, hôm nay ngươi đúng là phong quang vô hạn mà.
Nhưng ngươi lại không biết đằng sau cái phong quang ấy còn có mặt trái của nó.
Ngươi dính líu đến chuyện này rồi, lại còn biểu hiện xuất sắc như thế thì liệu hoàng thượng sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Mọi người cũng không biết chất nổ kia là gì mà ngươi lại cứ một mực lao tới, chẳng kêu la chút nào, biểu hiện này sao có thể giống người không biết gì được chứ.
Một đầu mối quan trọng như ngươi thì đừng nói hoàng thượng, đến ta cũng sẽ không bỏ qua được.
Thương thế trên người vừa mới tốt lên một chút thế mà lại còn không an phận cứ chạy đi chạy lại, ngươi đó, cái nữ nhân này thật là khiến người ta không biết phải làm sao mà.”
Lam Cửu Khánh từ một nơi bí mật nào đó thì thào một mình, thấy cục diện hiện tại đã được khống chế, sẽ không có nguy hiểm nữa thì liếc mắt nhìn Phượng Khương Trần thật lâu một hồi rồi liền xoay người biến mất trong đám đông.
Trận nổ mạnh như vậy, hắn phải nhanh chóng tra ra kẻ đứng phía sau.
Nếu Lam Cửu Khánh không nghe nhầm thì Phượng Khương Trần đối với kẻ tạo ra thứ thuốc nổ này là hận tới tận xương tuỷ.
Cho dù là không phải là vì Phượng Khương Trần thì Lam Cửu Khánh cũng sẽ không cho phép kẻ đó được sống tiếp…
Mọi chuyện lại giống như bình thường, không có ai phát hiện ra Lam Cửu Khánh đã rời đi, cho dù là Phượng Khương Trần cũng chỉ cảm nhận được một tầm mắt kì lạ nhìn nàng nhưng nhiều người xung quanh như vậy nên nàng cũng không quá để tâm đến.
Trận hỗn loạn ở cửa thành cũng vừa lúc được trấn tĩnh lại, tuy rằng có nhiều người bị dẫm đạp lên mà chết nhưng cũng may sau đó khống chế được, đám người cũng mau chóng sơ tán để bảo đảm an nguy cho hoàng thành.
Phượng Khương Trần cùng thái y với đám thị vệ đem từng người bệnh sắp xếp ổn thoả thì cũng trời cũng đã tối rồi.
Phượng Khương Trần vừa mệt vừa đói nhưng cũng có phần thoả mãn.
Kỳ thực xuyên qua ở thời mưa bom bão đạn hay cuộc sống khẩn trương chạy đua cùng tử thần càng thích hợp với nàng hơn.
Chứ nàng thực sự không thể hiểu được cái cảnh người lừa ta gạt, một thân chẳng phạm phải điều gì nhưng hết lần này đến lần khác bị người ta tính kế đẩy đến đường cùng.
“Sư phụ, người uống miếng nước rồi ăn gì đó chút đi, rồi lại đi nghỉ ngơi.” Tôn Tư Hành thấy Phượng Khương Trần ngừng lại một chút liền nhanh chóng bưng tới một ít bánh mì với chút nước.
Hôm nay coi như là hắn ta đã được sư phụ cho mở mang tầm mắt rồi.
Cứu người không chỉ cần có y thuật tốt mà còn cần tốc độ nhanh nữa.
Tôn Tư Hành hôm nay nhìn thấy Phượng Khương Trần một lúc chữa cho mấy trăm người bệnh liền vậy mà cũng không có một tia bối rồi, chẩn đoán bệnh cũng mau chóng hiệu quả, không có chút nhầm lẫn.
Thậm chí nàng còn chẳng cần hỏi han tình huống của người bệnh liền có thể chẩn đoán chính xác tình trạng của họ rồi trị thương luôn.
Bản lĩnh này cũng không phải là chuyện một sớm một chiều mà luyện được, đây tuyệt đối phải là người đã từng xem qua vô số người bệnh mới có thể luyện được đôi ‘Hoả nhãn kim tinh’ như thế.
Chỉ là Tôn Tư Hành có chút khó hiểu, một cô nương như sư phụ lại còn trẻ như vậy thì cơ hội để luyện tập khám chữa cho người bệnh lấy đâu ra mà nhiều như vậy chứ.
Phải biết rằng, chính phụ thân của hắn ta cũng không có năng lực trong thời gian nửa chén trà chẩn đoán chính xác bệnh tình của đối phương như thế, vậy mà người sư phụ này lại chẳng gặp chút khó khăn nào.
Ách… nếu Tôn Tư Hành biết thực ra Phượng Khương Trần có thể nhanh chóng chẩn đoạn chính xác bệnh đều là dựa vào túi trị liệu thông minh kia thì khẳng định sẽ không sùng bái nàng như trước nữa.
Bốn phương pháp chữa bệnh của Trung y (2) cần phải có thời gian để tích luỹ kinh nghiệm, nhưng Tây y thì không cần.
Tây y chỉ cần dùng dụng cụ là có thể kiểm tra kĩ càng xem chỗ nào có vấn đề chỗ nào không.
(2)Bốn phương pháp chữa bệnh của Trung y bao gồm ‘Vọng, văn, vấn, thiết’: ‘nhìn, nghe, hỏi, sờ’