Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 593




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Oanh…
Oanh…
Bao thuốc nổ rơi trúng chỗ đám người Phượng Khương Trần với Vương Cẩm Lăng.

Lam Cửu Khánh ở trong góc nhưng không hề bị đánh trúng, hắn thấy Phượng Khương Trần hoàn toàn không cần mình cứu, không chỉ thế nàng còn có dư sức cứu Vương Cẩm Lăng nữa.


Thế nên Lam Cửu Khánh không có tiến lên, mà lặng lẽ ẩn mình trong đám người.
Sau khi tiếng nổ mạnh ngừng lại, Trác Đông Minh cùng Tôn Tư Hành cấp tốc hội hợp với Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng.
“Đây là cái quái gì vậy, doạ chết ta rồi, Cẩm Lăng, Khương Trần chúng ta mau đi thôi, nơi này không an toàn.” Trác Đông Minh vội vàng kéo hai người đứng dậy rồi lôi đi, mặc kệ trước sau cứ thế xông thẳng.

Trác Đông Minh không chút chần chừ mà ngay lập tức từ chối nói: “Phượng Khương Trần! Ngươi đừng có mà làm loạn, chính bản thân ngươi còn bị thương ở lại đây thì giúp đỡ được cái gì chứ.

Còn không phải là gây thêm phiền phức cho người ta, hơn nữa ở đây rất nguy hiểm, ngươi ở lại đây không phải là khiến mọi người càng thêm lo lắng sao?”
“Trận nổ này đến quá đột ngột, nếu không dẹp yên mọi chuyện chắc chắn sẽ khiến cho mọi người sợ hãi, rồi sẽ có kẻ ý định đi tung tin đồn nhảm khiến cho dân chúng oán hận Cẩm Lăng.

Mặt khác ta là đại phu, ta có thể hỗ trợ mọi người trị thương, trị ngoại thương chính là sở trường của ta mà.” Phượng Khương Trần hất tay ra, nhất quyết không chịu đi.
“Phượng Khương Trần, về chuyện này thì Cẩm Lăng tự biết cách giải quyết.

Mà Đông Lăng cũng có đầy đại phu không kém cạnh ngươi chút nào.” Trác Đông Minh lại tiến lên, Phượng Khương Trần lại né ra, Tôn Tư Hành thấy thế liền nói: “Đúng đó sư phụ, ta ở lại đây là được rồi, người vẫn còn đang bị thương đấy.”
“Ta không phải là kẻ chỉ biết làm loạn, ta cũng không phải là có lòng thương xót hay cảm thông gì cả.


Chỉ là chuyện ngày hôm nay, ta bắt buộc phải quản! Tư Hành đi lấy hòm thuốc lại đây, giữ trật tự trước, rồi thu xếp cho người bị thương.” Phượng Khương Trần không giải thích nhiều mà trực tiếp đi thẳng vào chỗ đám người đang chạy loạn trong đám lửa.
Những người này đều bị hoả dược làm bị thương.

Đại lục Cửu Châu đến bây giờ ngay cả pháo hoa còn chưa có, mà loại thuốc nổ này cũng không phải là người bản địa làm ra được.

Còn kẻ bất lương cũng xuyên qua giống nàng kia, dám lấy thuốc nổ đến hại người thì làm sao nàng có thể giả vờ như chưa từng trông thấy chứ.
Đông Lăng không thiếu đại phu, ở đây cũng không thiếu đại phu giống như nàng.

Nhưng Trác Đông Minh không hiểu một điều rằng, cứ cho là đại phu đến rồi đi thì bọn họ cũng sẽ bị mấy người giàu có quyền thế độc chiếm.

Còn dân chúng khổ cực khác chẳng biết sẽ phải đợi chờ đến tháng năm nào thì đại phu mới tới chữa bệnh cho nữa.
Tuy rằng nàng đã từng phẫn nộ vô cùng vì bị mọi người nhục mạ ở cửa thành, nhưng có một số chuyện không thể vơ đũa cả nắm được.


Bây giờ những người dân này bị thương, rồi tàn phế, đến cuối kẻ đau khổ nhất chẳng phải là người nhà của bọn họ sao? Nàng là đại phu, phải biết làm những việc nên làm.
Chuyện ngày hôm nay đích thực là nhắm vào Vương Cẩm Lăng, dân chúng cũng là bị Vương Cẩm Lăng liên luỵ.

Dù sao thì cũng chẳng có kẻ nào dám chi một số tiền lớn như thế chỉ để đánh nổ mấy người bình thường.
“Đông Minh, Khương Trần biết chính mình đang làm cái gì,” Có Vương Cẩm Lăng ủng hộ Phượng Khương Trần ở lại nàng càng thuận lí thành chương (1) liền không khách khí nói:
(1)Thuận lí thành chương: được đà tiến tới.
“Trác Đông Minh, ngươi sắp xếp thị vệ trấn an dân chúng, rồi giải tán đám đông.

Người nào không bị thương thì tự mình mau chóng rời đi, trẻ con người già với phụ nữ thì đi ở phía trước, nam nhân đi phía sau.” Phượng Khương Trần bày ra gương mặt kiên quyết chỉ huy..