Nghĩ cũng phải, vô luận là diện mạo, khí chất, học thức hay xuất thân, thì Vương Cẩm Lăng đều đứng hạng nhất nhì, nam tử ưu tú như vậy, làm sao người ta có thể không động tâm cho được.
Đoàn xe của Vương Cẩm Lăng dài bao nhiêu thì Phượng Khương Trần không cần biết, nàng cũng không thèm để ý đến đội ngũ ở phía sau mà chỉ biết là xe ngựa của Vương Cẩm Lăng đã đến cửa thành rồi.
Đến giờ phút này, Phương Khương Trần cuối cùng cũng hiểu ra được Hoàng Thượng vì cái gì mà lại tiếp đón Vương Cẩm Lăng long trọng đến như vậy.
Hoàng Thượng đây là bị ép buộc thôi, ngoài thành có nhiều người đưa tiễn như vậy, phỏng chừng đã chứng minh đại công tử của Vương gia được hoan nghênh đến như nào rồi.
Nếu Hoàng Thượng mà không phái thái tử ra nghênh đón thì không phải tạo cái cớ cho người trong thiên hạ này chửi mắng ông ta không biết trọng dụng nhân tài hay sao.
Trước ánh mắt mong chờ của dân chúng, xe ngựa của Vương Cẩm Lăng dừng lại ở cửa thành, hắn khoác một thân trường bào xanh ngọc bước từ trên xe ngựa xuống.
“A, là đại công tử, là đại công tử.”
“Ngọc Lang, Ngọc Lang.”
“Đại công tử, đại công tử.”
…
Khung cảnh ồn ào náo nhiệt, hét lên không chỉ có nữ nhân mà còn không thiếu ít nam nhân chút nào.
Ngọc thụ lâm phong, ôn nhuận tuấn mỹ, thanh quý tao nhã, Vương Cẩm Lăng vừa mới bước xuống khỏi xe ngựa, mọi người xung quanh đều thất sắc, dường như tất cả quang mang trong trời đất đều hội tụ lại trên người hắn khiến cho những kẻ đứng xung quanh không có nửa điểm gì là đáng chú ý.
Còn chưa mới vào thành mà đã oanh động đến như vậy rồi.
Đám nữ tử bên trong thành đều hét lên ầm ĩ, thậm chí còn có mấy người kích động đến hôn mê bất tỉnh.
Lá gan của nữ tử Đông Lăng đúng là không nhỏ mà.
Vương Cẩm Lăng cũng không vội vã vào thành.
Hắn xuống xe ngựa, liền quay người cảm tạ những người hộ tống phía sau, cụ thể nói gì đó thì Phượng Khương Trần không có nghe thấy, nàng chỉ thấy đội ngũ hộ tống Vương Cẩm Lăng dừng lại, cả đám hộ vệ liền ào ào xuống ngựa rồi lớn tiếng nói: “Chúng ta muốn trông thấy đại công tử vào thành.”
Không cùng chung một thế lực, cũng không chung một phe phái nhưng họ đều một lòng tôn trọng hắn.
Phần tôn vinh này chính hoàng thượng cũng chưa từng nhận được, trong thiên hạ này có lẽ chỉ có mỗi mình Vương Cẩm Lăng mà thôi.
Vương Cẩm Lăng thấy thế cũng không miễn cưỡng, cười gật đầu, vừa mới xoay người… thì thái tử điện hạ đã đích thân ra tiếp đón, phía sau còn có cả đoàn thị vệ.
Thải tử vì mắc tâm bệnh nên cả người nhìn có chút gầy yếu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến quý khí trên người hắn ta, chỉ tiếc là phần quý khí này so với sự thanh quý tao nhã mà hồn nhiên của Vương Cẩm Lăng thì liền trở nên có chút khá tầm thường.
“Đa tạ các vị tráng sĩ đã đưa tiễn, đại công tử đã trở về thành, xin các vị tráng sĩ yên tâm.” Thái tử điện hạ cẩn thận đáp lễ, một bộ dáng hạ mình cầu hiền mà.
“Thái tử điện hạ cứ yên tâm, chúng ta chỉ nhìn đại công tử bước vào thành rồi lập tức rời đi.” Đám người này nể Vương Cẩm Lăng nên mới để cho thái tử chút mặt mũi.
Thái tử là người thông minh, tuyệt đối sẽ không khiến cho bản thân mình trở nên khó xử.
Hắn ta biết rất rõ trong nhóm người này loại nào cũng có, không chắc sẽ cho hắn mặt mũi, thế nên thái tử chỉ có thể gật đầu cười nhẹ, mời Vương Cẩm Lăng cùng lên xe với mình.
Theo nghi thức của hoàng gia thì Vương Cẩm Lăng dù cho danh chấn thiên hạ thì cũng không có tư cách ngồi chung xe ngựa với thái tử.
Thế nên Vương Cẩm Lăng cười cười từ chối, thái tử cũng không miễn cưỡng bởi hắn ta cũng chỉ đang bày ra ít tư thái thôi.
“Đại công tử cùng cưỡi ngựa với bản cung thì thế nào?” Vương Cẩm Lăng phong quang vô hạn về thành, nếu vẫn ngồi bên trong xe ngựa thì không khỏi mất đi chút phần tao nhã, hơn nữa thái tử cũng sẽ không đồng ý.
Tuy rằng đứng chung một chỗ với Vương Cẩm Lăng rất áp lực, làm cho kẻ làm thái tử như hắn ta bỗng dưng trở thành cái nền, nhưng đã làm thì phải làm đến cùng, cố tiễn đến Vương gia đối với thải tử mà nói cũng có chút giá trị đi.
“Cẩm Lăng tuân mệnh.” Nào sợ phong quang vô hạn, Vương Cẩm Lăng như trước khiêm tốn đáp lễ, nụ cười trên mặt làm cho người ta như động gió xuân.
“Vương Cẩm Lăng chính là Vương Cẩm Lăng, cho dù là có địa vị rất cao nhưng bản chất của hắn ta trước nay lại chưa từng thay đổi.” Phượng Khương Trần nhớ lại lần đầu tiên gặp Vương Cẩm Lăng, khi ấy hắn khoác y phục màu trắng đứng giữa căn phòng nhỏ nhưng lại cho người ta có cảm giác cao quý lạ thường.
Mà ngày hôm nay, một thân hoa phục đứng giữa đám người lại giống như khi trước đứng giữa căn phòng nhỏ, không màng tư lợi, không có nửa phần phù phiếm.