Trái lại là hoàng thượng muốn dùng nhưng không dùng nổi.
Con cháu hàn môn ít người biết chữ, thỉnh thoảng có người biết chữ thì cũng chỉ ở mức độ tầm thường, hơn nữa con cháu hàn môn muốn vươn lên thì cần phải có sự giới thiệu của thế gia vọng tộc hoặc người quyền quý.
Ngươi nói thi khoa cử? Xin lỗi vì thời này không có chế độ thi cử, cho dù có chế độ thi cử thì làm sao những con cháu hàn môn vất vả mưu sinh hàng ngày có thể vượt qua được những con cháu thế gia từ khi sinh ra đã nhận được sự giáo dục tốt nhất?
“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột thì biết đào hang” câu này nói không hề sai.
Con cháu hàn môn cực kì ít có cơ hội học tập, cho dù tồn tại cá biệt thì cũng chỉ có thể phụ thuộc vào thế gia và quyền quý.
Không có các quan viên cấp dưới giới thiệu thì những con cháu hàn môn có tài năng làm sao có cơ hội xuất hiện trước mặt hoàng thượng, hoàng thượng lại làm sao biết ai có tài ai không có.
Cho nên hoàng thượng rất đau đầu với thế gia, ông ta muốn đè ép hào môn thế gia nhưng không thể không dùng thế gia.
Dù sao hoàng thượng có muốn làm đi nữa cũng không thể nào chuyện gì cũng đích thân làm được.
Trước kia hoàng thượng phái người đến nhân gian tìm con cháu hàn môn có tài năng, ở đây đương nhiên có người phẩm hạnh thanh cao, nhưng phần lớn…
Haizz… con cháu hào môn thế gia xuất thân giàu có, đa số họ không thiếu nhất chính là tiền, hơn nữa phần lớn cấp trên hay đồng liêu đều là người thân họ hàng nên bọn họ càng dễ dàng thăng quan hơn.
Thứ con cháu thế gia muốn là quyền lực, thứ họ cần là mưu lợi vì gia tộc, là muốn lưu danh sử sách, là muốn tế thủy trường lưu.
Con cháu thế gia lợi dụng quyền lực trong tay nhiều nhất.
Vì lợi ích của gia tộc, bọn họ có thể lợi dụng quyền lợi trong tay hiếp đáp dân chúng kiếm tiền một cách chính đáng, hoàn toàn không cần mạo hiểm tham ô.
Hơn nữa, cho dù bọn họ muốn tham ô cũng không có lá gan đó.
Nếu người trong gia tộc phát hiện ai tham ô chắc chắn sẽ bị nghiêm trị, thậm chí đến đời sau của kẻ đó cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Trong mắt thế gia, đây chính là chuyện bại hoại danh tiếng gia tộc.
Thế gia ngàn năm để ý nhất là những cái danh tiếng này, một khi phát hiện sẽ tuyệt đối không tha.
Nhưng còn con cháu hàn môn thì sao?
Chỉ cần trèo lên chức cao, những người họ hàng thân thích đều bám víu vào, cái này phải có lợi, cái kia cũng phải có lợi ích.
Trừ phi là người có tính cách kiên định
mới có thể giữ lại người bần hàn, nếu không chỉ cần có người tính kế, tham ô hối lộ là chuyện thường gặp.
Dù sao trên quan trường có con cháu thế gia nào không giàu có sung túc, có ai là không quần áo lượt là.
Ngươi mộc mạc giản dị, đừng nói người ta xem thường ngươi, cho dù người ta xem trọng thì thời gian lâu ngươi cũng sẽ tự ti.
Vơ vét một ít tiền ở Đông Lăng, sau đó chạy trốn đến một quốc gia hoặc thành trì khác mua thân phận mới làm phú ông, đây là chuyện không ít quan viên hàn môn đã làm.
Nhưng con cháu thế gia sẽ không làm như vậy.
Gốc rễ của họ ở đây, họ vốn xuất thân sung túc cao quý, làm như vậy không chỉ bị đuổi khỏi gia môn mà đến quốc gia khác chưa chắc đã được trọng dụng.
Ngoài ra, dòng tộc sẽ không bao giờ cho phép những kẻ phá hoại danh tiếng của gia tộc như vậy tồn tại.
Trước đây khi toàn bộ lục địa Cửu Châu thống nhất các đại gia tộc có chi nhánh ở khắp nơi, giờ đây lục địa Cửu Châu đã bị chia năm sẻ bảy, các chi nhánh kia vẫn còn ở đó và trở thành người dân địa phương.
Giống như Vương gia, ngoài các dòng tộc ở Đông Lăng ra thì Nam Lăng, Tây Lăng, ngoại thành hay những nơi khác đều có người Vương gia.
Chỉ có điều, Vương gia ở Đông Lăng là nơi gốc rễ, là dòng chính của họ.
Những người họ Vương gia thường không có bất kỳ liên hệ hay trao đổi thông tin nào, mặc dù họ đều mang họ Vương nhưng ai nấy cũng chỉ dốc sức cho chủ nhân của họ.
Nhưng khi gia tộc ra lệnh diệt trừ những người làm bại hoại thanh danh Vương gia, bọn họ nhất định sẽ góp mặt.
Quyền lực của dòng chính gia tộc rất lớn, một khi con em thế gia bị đuổi ra khỏi gia tộc sẽ mất đi bảo hộ của gia tộc.
Không được gia tộc hỗ trợ, sau này họ chỉ có thể chỉ có thể dựa vào đại gia tộc mới có khả năng làm quan trở giống như con cháu hàn môn.
Đây cũng là lời uy hiếp đuổi khỏi gia tộc mà ban đầu người Tôn gia nói, mục đích là để Tôn Dục Từ đi vào khuôn phép.
Chế độ này của thế gia có điểm tốt nhưng chỗ xấu cũng không ít, dù sao thì lòng người khó đoán thêm với nhân khẩu thế gia đông, để nuôi được bọn họ là một chi phí không nhỏ nên nội bộ thế gia cạnh tranh rất kịch liệt.
Con cháu thế gia tuy đông nhưng không phải ai cũng tốt, bọn họ không cần lo chuyện cơm áo cũng chính là nuôi là một đám công tử quần là áo lượt, con cháu thế gia dần dần suy bại.