Mỗi một bước giống như đang dẫm trên mũi dao, mỗi một bước càng khiến vết thương trên người càng đau nhức, Phượng Khương Trần không biết bản thân đã chống đỡ kiểu gì.
“Bịch” một tiếng, Phượng Khương Trần quỳ một chân trước mặt hoàng thượng: “Tham kiến hoàng thượng, dân nữ không phụ sự kỳ vọng của hoàng thượng, thuần phục được Thương Sơn Mặc Vân của Nam Lăng.
”
Giọng nói bình tĩnh, không vui không giận, bởi vì Phượng Khương Trần thắng lợi mà lúc này hoàng thượng vui sướng cười toe tóe, đối mặt với thái độ kỳ quặc này của Phượng Khương Trần cũng chỉ nghĩ nàng đang rất mệt.
“Phượng Khương Trần, Thương Sơn Mặc Vân bị ngất, không phải thuần phục.
” Thấy hoàng thượng không nói gì thêm, Tô Quán lập tức đứng dậy, chỉ trích Phượng Khương Trần.
Tô Quán tức phát điên rồi, vốn cho rằng là chuyện vô cùng chắc chắn, không ngờ vậy mà bị Phượng Khương Trần cứng rắn thay đổi.
Khốn khiếp, không phải đã bảo chúng cho ngựa ăn thuốc kích thích rồi, sao lại thành như thế này, rõ ràng thái y nói sẽ giữ con ngựa hưng phấn một ngày một đêm, nhưng kết quả thì sao? Còn chưa đến hai tiếng, con ngựa đã hôn mê bất tỉnh.
Không đợi hoàng thượng mở miệng, Phượng Khương Trần đứng lên: “Không phải thuần phục? Ai nói đây không phải thuần phục! Thương Sơn Mặc Vân ngất? Ai nói Thương Sơn Mặc Vân hôn mê! Thương Sơn Mặc Vân thuần phục dưới chân ta, không có mệnh lệnh của ta nó không dám đứng lên.
”
Phượng Khương Trần cố ý lên giọng, vì thế mà giọng nói hơi khàn, nhưng mỗi câu mỗi chữ của nàng lại khiến người ở vị trí chủ vị nghe thấy.
Đổ mồ hôi… Ban đầu ai cũng hổ thẹn rồi lập tức khâm phục.
Phượng Khương Trần có thể nghiêm trang, vẻ mặt nghiêm túc nói ra lời nói dối như vậy thật khiến người ta khâm phục.
“Phượng Khương Trần, ngươi không nên nói dối, rõ ràng Thương Sơn Mặc Vân ngất, gì mà gọi là bị ngươi tuần phục, không có mệnh lệnh của ngươi không dám đứng dậy, ngươi có bản lãnh khiến nó đứng dậy?” Tô Quán vô cùng tức giận, Phượng Khương Trần này rõ ràng đổi trắng thay đen.
“Ngươi là ai, cỡ ngươi chưa có tư cách ra lệnh cho ta?” Phượng Khương Trần cười khẩy, chắp tay, vẻ mặt thành khẩn nói với hoàng thượng: “Hoàng thượng, dân nữ đã thuần phục Thương Sơn Mặc Vân, dựa giao ước của dân nữ và Dao Hân công chúa, Tô Quán Tú, từ giờ phút này trở đi Hãn Huyết Bảo Mã này và Thương Sơn Mặc Vân là của dân nữ.
Hiện tại dân nữ đem Hãn Huyết Bảo Mã và Thương Sơn Mặc Vân làm lễ vật mừng thọ hiến dâng hoàng thượng, nguyện Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
”
Phượng Khương Trần rất thích hai con ngựa này, nhưng nàng biết, nàng không giữ nổi hai con ngựa này, tranh đoạt với hoàng thượng không bằng chủ động dâng ra.
“Ngươi… Phượng Khương Trần, ngươi không thuần phục được Thương Sơn Mặc Vân.
” Tô Quán vội vàng nói chen vào, nếu Đông Lăng hoàng thượng nhận rồi, làm sao nàng ta đòi lại được nữa.
“Không thuần phục đuọc? Đây chỉ là Tô Quán Tú ngươi cho vậy, ngươi có thể hỏi những người ở đây, đến cùng ta có thuần phục Thương Sơn Mặc Vân hay không?” Phượng Khương Trần hỏi vô cùng chí khí hùng hồn, mà mọi người ở đây cũng rất vô sỉ phối hợp: “Thuần phục rồi!”
Âm thanh cực lớn xuyên thủng màng nhĩ người ta, dường như chỉ có lớn tiếng mới càng có lý.
“Đông Lăng các ngươi ức hiếp người.
” Hai mắt Tô Quán đỏ bừng, nàng ta không dám tin, có người có thể vô sỉ đến nước này, thậm chí toàn bộ người Đông Lăng đều trở nên vô sỉ.
Nhưng hết lần này tới lần khác đây là địa bàn của Đông Lăng, nàng ta tứ cố vô thân.
“Ức hiếp người? Tô Quán Tú, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói lung tung, nếu nói Đông Lăng ta ức hiếp người, vậy ngươi hỏi Tây Lăng Dao Hân công chúa xem, ta có thuần phục được Thương Sơn Mặc Vân Nam Lăng bọn ngươi hay không?” Phượng Khương Trần vô cùng âm hiểm hỏi.
Hãn Huyết Bảo Mã của Tây Lăng Dao Hân nhất định phải thua, nếu nàng ta giúp Tô Quán thì không khác gì kẻ ngu, hai nước cùng bại bởi Đông Lăng, nàng ta chịu trách mắng cũng sẽ ít đi, tuy Đông Lăng được hời nhưng nàng ta không còn lựa chọn nào khác, kéo Tô Quán cùng xuống nước, nàng ta có lợi không hại: “Tô Quán Tú, chịu thua đi, quả thực Phượng đại phu đã thuần phục Thương Sơn Mặc Vân rồi.
”
“Khinh người quá đáng.
” Tô Quán vung ống tay áo, tức giận vội vàng rời đi.
Hoàng thượng không mở miệng, dù sao nàng ta có đi rồi cũng không thây đổi được chuyện Phượng Khương Trần đã thắng là thật, Tô Quán vừa đi, văn võ bá quan liền khôi hồi tinh thần, người người hô to muôn năm, đồng loạt nói may mắn.