Chuyện gì cũng thích đứng nhất, ngông cuồng muốn đứng trên đầu người khác, kiểu nữ tử mạnh mẽ ham mê công danh này là kiểu người Trác Đông Minh phòng bị nhất, cho rằng nữ tử như vậy vì leo lên cao sẽ không từ thủ đoạn.
Nguyên nhân chủ yếu hắn bằng lòng thay Vương Cẩm Lăng chú ý Phượng Khương Trần là để nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần, hắn lo Phượng Khương Trần sẽ tổn thương Vương Cẩm Lăng, nhưng thời gian chung đụng dài Trác Đông Minh mới hiểu được, Phượng Khương Trần chưa bao giờ muốn tranh giành, chưa bao giờ muốn leo lên cao.
Nàng không còn cách nào, nàng buộc lòng phải leo cao.
Trong thế giới người giẫm đạp người, hắn có ông nội bảo vệ, Vương Cẩm Lăng có Vương gia bảo vệ, nhưng Phượng Khương Trần thì sao? Nàng chỉ có một mình.
Một nữ tử yếu đuối như nàng muốn bảo vệ bản thân, muốn sống có tôn nghiêm thì không thể không tranh giành với người khác, không thể không leo lên cao.
Một Phượng Khương Trần ngã xuống vũng bùn, bất cứ ai cũng có thể bóp chết nàng, Phượng Khương Trần phải sống thì phải học cách trở nên mạnh mẽ, phải học cách bảo vệ mình.
Hắn đau lòng vì Phượng Khương Trần bắt đầu từ khi Tô Quán và Dao Hân ép nàng thuần ngựa, Trác Đông Minh không tiếng động thỉnh cầu Túc Thân Vương.
Túc Thân Vương thở dài, thấp giọng nói: “Đông Minh, con cho rằng những người ở đây chỉ có ai con là thông minh sao? Con nhìn thái tử, Cửu Hoàng thúc, Lạc vương còn có họ Thuần Vu quận vương đi, con nghĩ họ không nhìn ra sao? Có một số việc không đơn giản như bề ngoài đâu.
”
Túc Thân Vương không yên tâm Trác Đông Minh nhất, đứa bé này quá thẳng thắn, hoàn toàn không hề có chút tâm tư, thế nên làm sao ông yên tâm giao Thần Cơ Doanh* Đông Lăng cho nó được.
*Thần Cơ Doanh: Phụ trách huấn luyện và sử dụng vũ khí nóng tác chiến (nguồn: Wikipedia)
Mà không có Thần Cơ Doanh, Trác gia còn có chỗ đặt chân trên đất Đông Lăng sao? Con trai và phu nhân của nó đã chết, Đông Minh là huyết mạch cuối cùng của Trác gia, dù nói thế nào cũng phải bảo vệ huyết mạch của Trác gia.
“Ông nội, con…” Trác Đông Minh vô lực rũ vai.
“Đông Minh, tên đã bắn không thể quay đầu, tỷ thí đã bắt đầu, trừ khi Phượng Khương Trần chết, nếu không chắc chắn sẽ không dừng.
Phượng Khương Trần biết con ngựa này có vấn đề trước cả chúng ta, nhưng nàng ta không nói là bởi vì nàng ta rất rõ có một số việc chỉ có thể chôn sâu trong bụng, cho dù thế nào cũng không thể nói ra.
Mấy con ngựa hoang này do tự các nước chuẩn bị từ trước, con nghĩ ngựa của Tây Lăng không bị động tay động chân sao? Con nghĩ ngựa của Đông Lăng không bị động tay động chân sao? Những điều này trong lòng tất cả mọi người đều rõ, nhưng không thể công khai nói rõ trước mặt.
”
“Con hiểu rồi, ông nội!” Trác Đông Minh ủ rũ cúi đầu ngồi xuống, thỉnh thoảng đưa ánh mắt sắc như dao về phía Tô Quán, đáng tiếc Tô Quán hoàn toàn không thèm để ý.
Phượng Khương Trần biết mình sắp không chịu được nữa, nếu con ngựa này còn không dừng lại, nàng sẽ ngã từ lưng ngựa xuống mất, mà bị ngã xuống sân, chắc chắn chỉ có chết.
Vốn không muốn dùng thuốc mê, dù sao thuốc mê vừa ngấm, con ngựa này sẽ lập tức té xỉu, rất dễ khiến mọi người nghi ngờ, nhưng bây giờ nàng không chịu nổi rồi, nàng không muốn gì cả, chỉ muốn con ngựa này mau dừng lại.
“Hình như Phượng Khương Trần không chịu nổi nữa rồi.
” Lúc này, trên khán đài, những thiếu gia công tử cũng có thể nhìn ra Phượng Khương Trần không được bình thường.
Mọi người lau mồ hôi thay Phượng Khương Trần.
Nụ cười trên mặt Tô Quán cũng càng rạng rỡ, môi cong lên đầy khiêu khích, dáng vẻ nắm chắc phần thắng.
Nhưng vào lúc này, Phượng Khương Trần đột nhiên vỗ mông ngựa, dùng sức giật giật dây cương, ép Thương Sơn Mặc Vân đang ngồi xuống tăng tốc lần hai.
“*Jia*!”
Nhanh như chớp, Thương Sơn Mặc Vân như không biết mệt mỏi, móng ngựa cất lên xông thẳng về phía trước, phía sau bụi bặm cuốn theo, lúc này mọi người đã không còn thấy rõ bóng dáng của Phượng Khương Trần, bụi bặm bay lên cản trở tầm mắt của mọi người.
“Phượng Khương Trần điên rồi sao.
”
Đây là điều duy nhất mọi người có thể nghĩ tới.