Dù nàng bảo vệ được hai tay cũng chưa chắc đã có thể giữ được đôi mắt, độc nhất lòng dạ đàn bà, lời này quá đúng.
Phượng Khương Trần nuốt nước miếng một cái, từ từ ngồi thẳng dậy, một tay nắm chặt dây cương, một tay túm chặt bờm ngựa, mặc cho ngựa chạy như bay thế nào, Phượng Khương Trần vẫn không buông tay, dù đùi đau xót đến mức muốn giết người, nàng cũng không dám động một chút.
Cứ như vậy mặc cho ngựa chạy, Phượng Khương Trần biết cho dù con ngựa này có nóng nẩy bao nhiêu, khó thuần phục bao nhiêu, chạy được một lúc nữa, thuốc sẽ bắt đầu phát huy tác dụng, con ngựa này coi như bị thuần phục.
Đương nhiên, thuốc an thần chưa chắc có thể phát huy tác dụng hoàn toàn, thuốc an thần chỉ có thể làm cho con ngựa này sẽ không cáu kỉnh nữa, nó biết đã bị thuần phục bởi vì trong trận đấu này nó đã thua Phượng Khương Trần rồi!
Phượng Khương Trần vừa mặc cho ngựa chạy vừa tìm ống kim và ống tiêm vừa rơi xuống, nhưng tìm mấy lần rồi, ngay cả cái bóng cũng không có.
“Chắc bị ngựa đạp vỡ rồi, kim tiêm chắc ở trong bùn đất, tìm không được thì thôi, chỉ cần đừng để người khác tìm được là được.
”
Quả nhiên, chạy được một lúc, tâm trạng của con ngựa dần dần ổn định lại, tốc độ cũng giảm dần.
“Thuần phục, hoàng thượng, Phượng Khương Trần thuần phục được Nam Lăng Hãn Huyết Bảo Mã rồi.
” Một lão đầu tóc trắng, nói ra sự thực mà tất cả mọi người đều thấy, vui sướng vừa gọi vừa nhảy.
Thật không ngờ, một tiểu nữ tử như Phượng Khương Trần vậy mà có thể thuần phục được Hãn Huyết Bảo Mã nổi danh, không dễ dàng!
“Ha ha ha, tốt tốt tốt, thưởng, trẫm trọng thưởng.
” Hoàng thượng vui sướng hô to.
Không chỉ thể hiện được thanh danh của một nước còn có được Hãn Huyết Bảo Mã mà Nam Lăng tuyệt không cho phép lưu lạc bên ngoài, đây tuyệt đối là chuyện xứng đáng để vui sướng.
“Sao có thể chứ? Vậy mà Phượng Khương Trần nàng ta thuần phục được Hãn Huyết Bảo Mã.
” Từ lúc ban đầu vẻ mặt Tây Lăng Dao Hân đắc ý đến bình tĩnh, rồi sau cùng lại bất an và lo lắng, cho tới bây giờ là dáng vẻ có chết cũng không dám chấp nhận.
Đối với kỵ binh của Nam Lăng mà nói việc Hãn Huyết Bảo Mã bị truyền ra ngoài là một đả kích.
Đồng dạng khiếp sợ còn có Tô Quán, đồng thời sự lo lắng của nàng ta cũng gấp bội, ngoắc ngón tay với thị vệ ở phía sau, thấp giọng rỉ tai hắn ta vài câu, hai mắt thị vệ kia sáng lên rồi lập tức tối đen, cuối cùng gật đầu, thừa dịp mọi người để ý lặng lẽ rời đi.
Lúc này sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Phượng Khương Trần, người đang cưỡi ngựa từ sân ngựa đi ra giữa sân, không ai chú ý tới hành động của Tô Quán, chỉ có Đông Lăng Vũ Cửu.
Tuy trong mắt người ngoài, hắn hờ hững không để ý thứ gì, nhưng cái gì cũng thấy, người bên cạnh Tô Quán vừa lui xuống, thái giám phía sau hắn cũng nhận lệnh, đi theo ra ngoài…
Phượng Khương Trần cưỡi Hãn Huyết Bảo Mã đến, tuy lúc này nàng vừa mệt vừa đau, nhưng trên mặt lại nở nụ cười vừa đắc ý vừa tự tin, dáng vẻ khoe khoang.
Nàng không cần người khác đồng tình và thương hại, tất cả những gì nàng chịu đựng và cố gắng bỏ ra không cần người khác biết, những người này chỉ cần biết những người này chỉ cần thấy một mặt vinh quang chói lọi của nàng là được.
Cố gắng quên đi cơn đau truyền từ hai chân tới, Phượng Khương Trần lưu loát tung người xuống ngựa, quỳ một chân trước mặt hoàng thượng.
Động tác này, người ngoài nhìn thì thấy đẹp trai lại ưu nhã, nhưng chỉ Phượng Khương Trần biết, hai động tác này lại xé toạc vết thương của nàng ra lần nữa, Nỗi đau thấu tim gan ấy không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đựng được.
Phượng Khương Trần cúi đầu, tràn đầy trung khí nói: “Hoàng thượng, dân nữ không phụ sự mong đợi của mọi người, cuối cùng thuần phục được Tây Lăng Hãn Huyết Bảo Mã.
”
“Tốt! Tốt! Tốt! Khương Trần mau đứng lên!” Hoàng thượng vui sướng, một hơi nói liên tục ba chữ “tốt”, nhìn vô cùng có tinh thần hoàn toàn không nhìn ra sự mệt mỏi và nhếch nhác của Phượng Khương Trần, hoàng thượng vui mừng gấp bội: “Khương Trần, ngươi thuần phục được Hãn Huyết Bảo Mã, trẫm muốn thưởng ngươi, trọng thưởng ngươi.
”