Phượng Khương Trần cười khúc khích: “Được rồi, mọi chuyện đều qua rồi, không phải hiện tại ta vẫn đang sống tốt đấy sao.
Bình thường luôn làm phiền các ngươi, hôm nay ta làm một bàn đồ ăn này xem như đáp tạ các ngươi ngày thường đã chăm sóc Khương Trần, các ngươi có thể liều mạng ăn, nhất là món súp này, ta đã đun cả một buổi trưa đấy.
”
Phượng Khương Trần nhiệt tình chiêu đãi mọi người, múc súp đã được hầm nhừ thêm cho mỗi người một bát nữa, đương nhiên nàng cũng tự múc cho mình.
“Mùi vị không tệ, thật không ngờ tay nghề của ngươi không kém hơn tiểu trù là bao.
”
Những người này, mỗi người ở nhà đều ăn ngon mặc đẹp, không hiếm gì một bàn thức ăn như của Phượng Khương Trần, nhưng cái bọn hắn thấy đáng quý ở đây là tâm ý của nàng, hơn nữa bầu không khí khi dùng bữa ở Phượng phủ cũng dễ chịu.
Phượng gia hoàn toàn không có thói quen ăn không nói, tuy rằng tướng ăn của Phượng Khương Trần vẫn được xem như ưu nhã, nhưng tuyệt đối không giống với bắt kỳ tiểu thư khuê các nào, vì lý do nghề nghiệp nên Phượng Khương Trần ăn rất nhanh.
Dù sao thì ở bệnh viện cũng như ở trên chiến trường, không ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên nếu ăn thì phải ăn thật nhanh, bởi vì bữa ăn tiếp theo là khi nào, có được ăn hay không vẫn còn là một câu hỏi.
Bị ảnh hưởng bởi phong cách ăn uống “thô lỗ” của Phượng Khương Trần, mọi người đều ăn no căng bụng, nhất là món súp kia rất được hoan nghênh, ai cũng uống đến mãn nguyện mới thôi.
“Món súp này thật sự rất tươi, Phượng Khương Trần, món súp này làm từ cái gì thế, hôm nào ta bảo tiểu trù đến đây học.
” Trác Đông Minh uống cạn giọt canh cuối cùng, chưa thỏa mãn nói.
Trọng điểm đã đến, Phượng Khương Trần nở nụ cười vui sướng: “Thế tử gia thích uống là được rồi, về phần làm bằng cái gì, ta thấy ngươi đừng hỏi là tốt nhát.
”
“Keo kiệt, có một bát súp cũng muốn giữ bí mật, ta không bao giờ đến tửu lâu, vậy nên ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói công thức của ngươi ra ngoài.
” Phượng Khương Trần không muốn nói, Trác Đông Minh càng muốn biết.
“Nhưng…” Phượng Khương Trần tỏ vẻ khó xử.
“Không nhưng nhị gì hết, mau nói đi.
” Trác Đông Minh cười gắn, Tô Văn Thanh và Vương Thất cũng cười phụ họa.
Món súp ngày hôm nay đặc biệt ngon, ngon hơn nhiều lần so với những món súp mà bọn họ từng uống, nếu biết được nó làm bằng gì, về sau mỗi ngày đều có thể uống.
“Được rồi, nếu các ngươi đã thành tâm như vậy, ta cũng miễn cưỡng nói cho các ngươi biết.
” Phượng Khương Trần nén cười, nghiêm túc nói.
“Món súp này cũng không có gì đặc biệt, kỳ thật là được làm từ một bộ phận ở thân trên của heo.
”
“Heo? Bộ phận nào có thể hầm súp ngon như vậy?” Tô Văn Thanh kinh doanh tửu điềm, đối với những món ăn xem như có nghiên cứu, nhưng hắn chưa từng nghe nói có bộ phận nào của heo có thể hầm súp ngon đến vậy.
“Óc heo.
” Phượng Khương Trần nghiêm nghị nói.
“Cái gì?” Trác Đông Minh là người đầu tiên nhảy dựng lên.
“Qe…”
Tô Văn Thanh, Vương Thắt và Tạ Tam ôm cột (Trụ tử), bắt đầu nôn ọe.
“Chính là óc heo đấy, không phải ngày hôm qua các ngươi đã thấy rồi sao? Não người và não heo không khác nhau lắm, sau khi rửa sạch liền biến thành một đống, thứ các ngươi vừa khen ngon chính là não heo.
Đem rửa sạch rồi trực tiếp bỏ vào trong túi buộc chặt lại, để đảm bảo độ tươi và ngon của óc heo.
”
Phượng Khương Trần trịnh trọng giải thích.
“Óc heo, Phượng Khương Trần, ngươi dám lấy óc heo cho chúng ta ăn, Phượng Khương Trần, ta hận ngươi!”
Nôn oe…
Vương Thất lờ mờ nôn hết ra, hôm nay Phượng Khương Trần nấu được bao nhiêu món ngon thì bọn hắn nôn ra cũng có bấy nhiêu vất vả.