Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 506




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 506

 

Phượng Khương Trần chưa từng dùng ngữ khí nghiêm nghị như vậy nói chuyện với Tôn Tư Hành, Tôn Tư Hành nhất thời ngây cả người, Phượng Khương Trần nhìn hắn một cái rồi không nói thêm gì nữa, tự mình lấy dao giải phẫu, không tiếp tục yêu cầu Tôn Tư Hành lấy dụng cụ cho mình.

 

 

Không chỉ tay Phượng Khương Trần bị thương mà Tôn phu nhân đang nằm trên bàn giải phẫu cũng sẽ chết.

 

Tôn Tư Hành không biết lỗi hôm nay hắn phạm phải nghiêm trọng đến cỡ nào.

 

Sau khi giải phẫu đến bên trong, Phượng Khương Trần tuyệt đối không được suy nghĩ đến chuyện khác, mặc dù thời gian gấp gáp nhưng vẫn tự mình làm như cũ, Tôn Tư Hành triệt để bị bỏ qua.

 

Có một số việc chỉ có thể tự mình làm được, nhưng mồ hôi trên trán thì sao?

 

Phượng Khương Trần ngồi xỗm ba giờ không hề động đậy, hai chân đều tê dại nhưng nàng giống như không cảm nhận được, dao giải phẫu và kẹp thỉnh thoảng chuyển từ tay này sang tay kia.

 

Nàng làm phẫu thuật cắt túi mật cho Tôn phu nhân, nhưng ở giai đoạn cấp tính, mô xung quanh túi mật bị phù nề, liên quan đến giải phẫu thường không rõ ràng, thao tác phải cẩn thận đề tránh vô tình làm tổn thương ống mật và các mô quan trọng lân cận.

 

Giờ khắc này Phượng Khương Trần không dám phân tâm dù chỉ nửa khắc, chỉ cần một chút sai sót sẽ có thể sẽ bị lây nhiễm nghiêm trọng, đến lúc đó những bộ phận khác cũng sẽ xảy ra vấn đề.

 

Mồ hôi trên trán chảy xuống, Phượng Khương Trần thấy có người bên cạnh, theo thói quen nói: “Lau mồ hôi!”

 

Lúc đầu Tôn Tư Hàng bị kỹ thuật tỉ mỉ của Phượng Khương Trần hấp dẫn, nghe được thanh âm của Phượng Khương Trần liền lập tức lấy lại tinh thần, cầm khăn trắng bên cạnh lên lau mồ hôi cho nàng.

 

“Dao giải phẫu số ba.” Phượng Khương Trần bóc túi mật ra, một giây cũng không dám thư giãn, nàng nghĩ mình vẫn còn ở phòng giải phẫu ở hiện đại, phân phó.

 

Tôn Tư Hành sau khi bị mắng không dám làm loạn, ngoan ngoãn lấy dụng cụ cho Phượng Khương Trần.

 

“Kẹp!”

 

“Kìm cầm máu!”

 

“Kéo!”

 

“Dao giải phẫu số năm!”

 

Sư đồ hai người phối hợp ăn ý, sau hai giờ Phượng Khương Trần thành công đem túi mật bị hoại tử bỏ đi, đặt nó ở một bên bàn giải phẫu.

 

Phượng Khương Trần nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu xử lý chuyện sau khi giải phẫu, sau đó là khâu lại, Phượng Khương Trần trực tiếp giao cho Tôn Tư Hành: “Khâu lại.”

 

“Vâng.” Tôn Tư Hàn thấy thủ pháp tinh tế của Phượng Khương Trần cũng rất ngứa tay, thấy mình có thể thực hiện thì không có nửa phần kinh sợ.

 

Lúc này dù là ngồi xổm năm tiếng hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi.

 

Đối với Tôn Tư Hành, Phượng Khương Trần vẫn rất hài lòng, nàng giao cho Tôn Tư Hành khâu vết thương nhưng cũng sẽ không bỏ mặc mà đứng bên cạnh nhìn.

 

Vì ngồi xổm quá lâu nên hai chân không còn cảm giác, hơn nữa Phượng Khương Trần còn bị thiếu máu, mãi mới đứng lên được, bước chân có chút lảo đảo, hai bắp chân tê cứng không chịu được.

 

Đây chính là di chứng của việc ngồi xổm, nàng tự châm cứu cho mình một chút.

 

Mỗi ngày Tôn Tư Hành đều luyện tập khâu vết thương trên người động vật, vết thương khâu lại hoàn toàn không có vấn đề, thấy Tôn Tư Hành kết thúc, Phượng Khương Trần khen một câu: “Rất tốt!”