Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 505




Chương 505

 

“Con đã hiểu, con sẽ dùng tâm để học.” Tôn Tư Hành bị dáng vẻ này của Phượng Khương Trần ảnh hưởng, thân thể chỉnh tề ngay ngắn như học sinh tiểu học.

 

Phượng Khương Trần hài lòng gật đầu, Tôn Tư Hành thông minh hiếu học, giống như một khối ngọc chưa được mài dũa vậy, chỉ cần nàng chỉ dạy tận tình nhất định có thể trở thành người đứng đầu, thành tựu tuyệt đối trên nàng.

 

Vì Tôn Tư Hành là một lòng muốn học y, không giống nàng, sư phụ của nàng nói nàng có thiên phú học y nhưng trong lòng nàng nặng, không thể đặt toàn bộ tâm tư vào việc nghiên cứu y thuật.

 

Nàng có thể trở thành bác sĩ xuất sắc nhưng không thể trở thành người có địa vị nhát!

 

Sư phụ nói không sai, nếu như không có túi trị liệu thông minh, nàng ở chỗ này không thể trong một thời gian ngắn trở thành một đại phu xuất sắc được…

 

Phượng Khương Trần tính toán thời gian một chút, đoán chừng người bên ngoài cũng chờ đến sốt ruột rồi, liền đứng lên kéo rèm ra, vừa hay nhìn thấy máy người Cửu hoàng thúc đang ngồi đó.

 

Trên tay Trác Đông Minh có một chén nước, cái chén đó hình như là trong phòng nàng, Trác Đông Minh quả nhiên coi Phượng phủ thành nhà của mình, đúng là không phải tùy ý bình thường, may mà bên trong phòng nàng không có đồ vật gì đặc biệt.

 

Mà mấy người Cửu hoàng thúc nhìn qua cửa sổ có thể thấy Tôn Tư Hành và Phượng Khương Trần mặc y phục kỳ quái, còn Tôn phu nhân trên bàn giải phẫu đâu?

 

Trừ khi bọn họ đứng lên đi đến cửa sổ, còn không sẽ không thấy, mà xét theo thân phận của bọn họ chắc chắn sẽ không làm những chuyện như vậy, Dao Hoa và Tô Quán muốn phái thị nữ lên xem, nhưng khí tràng của Cửu hoàng thúc quá cường đại, hai người họ không dám manh động.

 

Phượng Khương Trần quay người, trên khuôn mặt nở nụ cười lạnh, muốn gom năm người này lại với nhau đúng là không dễ dàng, hôm nay phải để bọn họ phơi ánh mặt trời thật tốt, xem bọn họ có thành màu đồng hay không.

 

“Sư phụ, có thể.” Tôn Tư Hành hướng Phượng Khương Trần gật đầu, ra hiệu Phượng Khương Trần có thể bắt đầu tiền hành.

 

“Tư Hành, nhìn cẩn thận một vòng, đồng thời cũng chú ý nghe lời của sư phụ, ta cần vật gì ngươi phải nhanh chóng đưa cho ta.” Phượng Khương Trần không vội vã bắt đầu mà đem đèn trong phòng điều chỉnh thấp đi.

 

Tôn Tư Hành không phải lần đầu vào phòng giải phẫu nhưng là lần đầu tiên phát hiện mỗi đồ vật trong này đều vô cùng tinh xảo, hoàn toàn không phải là chuyện người bình thường có thể nghĩ tới.

 

“Sư phụ, người thật lợi hại, sao người có thể nghĩ ra vậy.” Trên những cột đèn kia có lỗ lớn lỗ nhỏ, phía trên có một thanh gỗ làm chốt, chỉ cần rút là có thể điều chỉnh độ cao thấp.

 

“Các phòng phẫu thuật khác đang trong quá trình xây dựng, nếu người thích đến lúc đó sư phụ đưa ngươi một phòng.” Phượng Khương Trần cười.

 

Mỗi đồ vật trong phòng giải phẫu đều do nàng tỉ mỉ thiết kế, không hoàn mỹ nhưng rất thực dụng.

 

“Tư Hành, chuẩn bị xong chưa?” Phượng Khương Trần ngồi xỗm xuống, nghiêm túc hỏi.

 

“Đã chuẩn bị xong, sư phụ.” Tôn Tư Hành có chút khẩn trương nhưng không dám để Phượng Khương Trần nhìn thầy.

 

Phượng Khương Trần cũng không miễn cưỡng, Tôn Tư Hành so với nàng ngày trước tốt hơn nhiều: “Vậy thì chúng ta bắt đầu.”

 

Phượng Khương Trần bỏ áo Tôn phu nhân, cầm dao lên.

 

Mặc dù Tôn Tư Hành đã sớm thành thói quen nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Khương Trần thực hiện trên người sống, trong lòng khó tránh khỏi căng thẳng, hơn nữa người này lại là mẫu thân hắn, sao hắn có thể không lo lắng được, lúc Phượng Khương Trần hạ dao xuống, hắn có xúc động muốn đưa tay ngăn lại, lại bị ánh mắt tỉnh táo nghiêm túc của Phượng Khương Trần dọa sợ.

 

Phốc một dao hạ xuống, Tôn Tư Hành có thể thông qua miệng vết thương nhìn thấy nội tạng bên trong, chân như nhữn ra.

 

Phượng Khương Trần hoàn thành tốt vết cắt giải phẫu, mí mắt hơi nâng lên nói: “Tôn Tư Hành, tập trung tinh thần đừng ngây người, dao giải phẫu số ba.”

 

“A, được.” Tôn Tư Hành luống cuống tay chân, lấy con dao từ trong bàn dụng cụ ra, trực tiếp đưa lưỡi dao cho Phượng Khương Trần. Sắc mặt Phượng Khương Trần lập tức trở nên nghiêm túc: “Tôn Tư Hành, sự tỉnh táo của ngươi đâu? Sự chuyên nghiệp của ngươi đâu? Ngươi ngay cả cách cầm dao cũng không biết sao? Nếu như ngươi không tỉnh táo được thì hiện tại ra ngoài cho ta.”