Chương 488
“Ta đến Trần Quốc Công phủ để khám bệnh mà thôi, các ngươi đừng có ngạc nhiên như vậy.” Trần Quốc Công phủ muốn xuống tay với nàng cũng là âm thầm làm, nếu nàng chết ở đây thì Trần Quốc Công phủ cũng không gọi là Trần Quốc Công phủ nữa.
“Cái gì mà không cần ngạc nhiên chứ, Phượng Khương Trần ngươi không biết gia chủ Trần Quốc Công phủ lợi hại thế nào đâu, bà ta có thể giết người không thấy máu đó.” Vương Thắt không quên bày ra vẻ mặt đáng sợ để chứng minh mình không nói sai.
“Ngươi nói Trần Quốc Công phủ lão phu nhân sao?” Phượng Khương Trần nghe vậy liền chăm chú, lão phu nhân chắc chắn là nhân vật đó.
Trước đó nàng chỉ chú ý đến máy nam nhân Trần Quốc Công phủ, nữ nhân ở hậu viện cũng không để ý quá nhiều, sau khi trải qua chuyện ở Tấn Dương Hầu phủ, Phượng Khương Trần đã hiểu ra đầu năm nay nữ nhân cũng lợi hại ngang nam nhân, tuyệt đối không thể coi thường.
“Cái gì mà lão phu nhân chứ, chẳng qua là một tiểu thiếp không được lên mặt bàn mà thôi, cũng chỉ có Trần Quốc Công phủ mới xảy ra loại chuyện lung tung này, vậy mà lại để một tiểu thiếp trở thành đương gia chủ mẫu, đúng là mất mặt.” Vương Thất khinh thường nói.
Cách làm này của Trần Quốc Công phủ ở trong mắt thế gia là chuyện cực kỳ xấu hỗ.
Nam nhân có thể mê sắc đẹp, có thể thê thiếp thành đàn nhưng tuyệt đối không thể vì một nữ nhân mà phá vỡ quy củ.
Nâng thiếp lên là chính thê, loại chuyện này tuyệt đối không được xuất hiện ở thế gia, thiếp chính là thiếp, không thể muốn lên là lên được.
“Chuyện gì xảy ra?” Phượng Khương Trần nhớ đến lão phu nhân phong thái mười phần kia, trong lòng âm thầm tặc lưỡi, tiểu tam thành vợ cả, thật lợi hại nha.
Chớ xem thường tiểu tam được lên làm chính thất, ở cổ đại tiểu tam chính là tiểu tam, không thể có tên trên gia phả, dù ngươi được sủng ái cỡ nào, chỉ cần ngươi làm thiếp thì cả đời đều sẽ ở dưới chính thất, mỗi ngày phải thỉnh an chính thất đàng hoàng, muốn làm chính thất sao? Đầu thai thêm kiếp nữa đi.
“Chúng ta lên xe rồi nói.” Vương Thất kéo Phượng Khương Trần lên xe ngựa, dù sao đứng trước cổng nhà người ta thảo luận việc trong nhà người ta cũng không hay lắm.
Vừa lên xe chưa đợi Phượng Khương Trần hỏi, Vương Thất đã nhanh chóng nói: “Lão thái bà Trần Quốc Công phủ kia đúng là một nhân vật truyền kỳ, năm đó bà ta chỉ là một ca kỹ, là quan viên bên dưới đưa tới để lây lòng lão Quốc Công gia. Lão Quốc Công gia sủng ái bà ta một thời gian nhưng cũng lập tức quên luôn bà ta, dù sao nơi đâu cũng là nữ tử tuyệt sắc, thêm máy lần cũng không khác nhau là mấy, nữ nhân này lại là người mưu mô, lúc lão Quốc Công gia sắp quên nàng thì nàng đã dùng rất nhiều chiêu để giữ Quốc Công gia lại, mặc dù không lâu nhưng cũng coi như có mấy phần thể diện. Không bao lâu thì nàng ta mang thai, sinh được một đứa con trai, nhưng cũng chỉ là con thứ, không có nhiều người coi trọng chuyện này, thế nhưng… không bao lâu sau Quốc Công phủ liền xảy ra chuyện, máy thiều gia tiểu thư trong phủ không biết thế nào cứ lần lượt qua đời, chính con trai của bà ta cũng chết. Năm năm qua Quốc Công phủ chết sáu đứa trẻ, con trai trưởng được lập làm thế tử cũng chết vào năm thứ sáu, chính thê Quốc Công gia bị bệnh nặng, lão Quốc Công gia tra sao cũng không ra được. Cuối cùng không còn cách nào khác liền đi mời cao tăng, cao tăng nói chính thê lão Quốc Công gia có bát tự không tốt, khắc con khắc chồng, mà bát tự lão bà kia lại vô cùng tốt, mạnh con mạnh chồng. Việc này rõ ràng là có uẩn khúc bên trong nha, nhưng lão Quốc Công gia lại hồ đồ nghe theo, nghe xong lời này liền đưa chính thê ra miều tĩnh dưỡng, để lão bà kia quán xuyến việc nhà, nhưng chuyện cũng kỳ lạ thật, chính thê vừa đi Quốc Công phủ liền bình thường, lão bà kia sáu năm sinh được bốn đứa con trai, đúng là mạnh con mạnh chồng thật.”
“Trần Quốc Công phủ lắm bí mật thật nha.” Phượng Khương Trần nghe xong lông tơ cũng dựng hết lên.
Bàn tay kéo tay nàng, khuôn mặt cười từ ái của lão phu nhân, vậy mà ngay cả con của mình cũng có thể ra tay, đừng trách Phượng Khương Trần nghĩ vậy, nếu thực sự như những gì Vương Thắt nói thì là người khác cũng nghĩ vậy.
Vương Thất nhìn bộ dáng sợ sệt của Phượng Khương Trần, khinh bỉ nhìn nàng một cái: “Đây đã là gì chứ, chuyện phía sau càng đặc sắc hơn, nghe nói chính thê được đưa đến chùa miều kia có thai, sinh hạ một nhỉ tử. Nhưng phu nhân kia sợ có người hại con trai mình nên vẫn luôn giấu, mãi đến khi nhi tử được năm tuổi trở về, lại không ngờ rằng,… tin tức vừa truyền đi thì lương tâm lão Quốc Công gia trỗi dậy, lên núi thăm chính thê, kết quả lại biết được chính thê của mình có nhân tình.”
“Cái gì? Nhân tình? Đây chẳng phải là muốn giết chính thê và nhi tử của nàng hay sao?” Phượng Khương Trần kinh ngạc hô một tiếng, chiêu này cũng quá ác rồi.
Nghĩ như vậy liền cảm thấy chuyện ngày đại hôn và chuyện bị người khác chê cười vẫn còn nhẹ nhàng chán, chí ít vẫn chưa muốn mạng nàng, nếu không nàng chỉ có một thân một mình càng không dễ sống SÓT.