Chương 474
“Ca, huynh nói xem lần này Phượng Khương Trần có chịu thiệt không?” Tây Lăng Dao Hân chỉ vào Phượng Khương Trần đang bị người ta vây quanh, cảm giác vui sướng khi người gặp họa.
“Sẽ không đâu, Phượng Khương Trần sẽ không chịu thiệt, nàng ta cũng không phải người muốn có tiếng tốt, tâm địa nàng ta cũng không phải hiền lành gì.” Tây Lăng Thiên Lâm lại muốn nhìn xem Phượng Khương Trần sẽ đối phó thế nào với điêu dân kia.
“Kích động sự phẫn nộ của dân chúng là không khôn ngoan nhát.” Tây Lăng Dao Hân khinh thường loại hành vi không có lý trí này của Phượng Khương Trần.
Cứ để sự việc qua đi rồi sau đó tìm điêu dân kia xử lý là được, cần gì phải nỗi lòng nghĩa khí nhất thời.
Quả thật kích động sự phẫn nộ của dân chúng đúng là hành vi không có lý trí, nhưng đừng quên dân không thể đấu lại quan, đại thẩm bán lê kia chẳng qua là coi thường Phượng Khương Trần không có chỗ dựa mà thôi, nếu thay đổi thành người khác thì bà ta căn bản sẽ không dám nhiều lời, nhưng Phượng Khương Trần thật sự không có nơi dựa vào sao?
Cho dù nàng thực sự không có chỗ dựa cũng sẽ không đến nỗi rơi xuống hoàn cảnh ai cũng bắt nạt được.
“Người đâu.” Phượng Khương Trần đột nhiên hô lớn một tiếng, áp chế cả tiếng tru tréo của đại thẩm bán lê.
“Phượng cô nương?” Tiểu binh thủ thành biết đêm qua Lạc Vương và Thuần Vu Quận Vương ra khỏi thành đều vì đi tìm nàng, một người như thế này làm sao dám chậm trễ.
Phượng Khương Trần chỉ vào đại thẩm bán lê đang gào khóc, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta nghi ngờ người này là dư nghiệt của vụ án Chu tướng, bắt bà ta lại.”
“Dư nghiệt của vụ án Chu tướng?” Tiểu binh thở kinh ngạc hít vào một hơi, ánh mặt nhìn Phượng Khương Trần lập tức thay đồi.
Phượng cô nương thật đáng sợ, tội danh này mà áp xuống thì đại thẩm này cũng chẳng sống nỗi.
“Đúng.” Phượng Khương Trần gật đầu khẳng định.
Có oan uỗng hay không chẳng liên quan đến nàng, nếu dám chỉ vào mặt nàng mà mắng thì phải gánh chịu hậu quả tương ứng, phải biết là họa từ trong miệng mà ra.
Đại thẩm bán lê lập tức ngừng tru tréo, sau khi phản ứng lại bà ta lập tức nhảy dựng lên từ trên mặt đắt, xông tới định đánh Phượng Khương Trần, lại bị binh lính giữ chặt, đại thẩm bán lê liều mạng giãy dụa, chửi ầm lên: “Đồ tiện nhân, ngươi vu khống người tốt, ngươi nói hươu nói vượn, ngươi chết không được tử tế…”
“Oan uỗng quá, oan uỗng quá, đại nhân, ta oan uỗổng quá, là do nữ nhân chết cha chết mẹ này vu oan giá họa cho ta, đại nhân…”
“Nữ nhân độc ác nhà ngươi, khó trách phụ mẫu ngươi chết không có chỗ chôn, người quá ác độc, sao ngươi dám vu oan giá họa cho ta…”
Đại thẩm bán lê tự cho là mình là trong sạch, không thèm sợ Phượng Khương Trần, càng mắng càng hăng, người vây xem cũng lặng lẽ lui về phía sau.
Bọn họ tuy là dân chúng bình thường nhưng cũng không ngu ngốc như phụ nhân này, bọn họ rất rõ ràng hậu quả của việc có liên quan với vụ án của Chu tướng.
Trong sạch? Vào đại lao rồi thì ai quan tâm ngươi trong sạch hay không.
Phượng Khương Trần cười lạnh một tiếng, kẻ ngu ngốc không biết suy nghĩ như vậy còn sống cũng thêm phiền, Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, giấu đi ý lạnh trong mắt: “Còn thất thần làm gì, mau dẫn người đi.”
“Nhưng, nhưng phụ nhân này không giống. . .” Tiểu binh ngây người, nữ nhân trông như người đàn bà chanh chua này làm sao có thể là dư nghiệt của Chu tướng.
“Không giống? Các ngươi bắt nghi phạm đều là nhìn xem có giống hay không à? Các ngươi phá án như vậy sao? Nếu phụ nhân này đúng là có tội thì sao? Các ngươi có gánh nỗi trách nhiệm không? Thà giết lầm còn hơn bỏ sót, nếu các ngươi không thẩm tra ra được thì quăng bà ta đến chỗ Huyết Y Vệ, ta nghĩ Lục đại nhân chắc hẳn rất vui vẻ giúp đỡ các ngươi đáy.” Phượng Khương Trần lạnh lùng ra lệnh.
“Vâng, vâng.” Tiểu binh lập tức kéo người đi.