Chương 468
“Là kẻ nào? Bước ra đây?”Nam Lăng Cảm Phàm hô lớn về phía cánh rừng và rút đao ra, không biết kẻ đó là ai nhưng Nam Lăng Cẩm Phàm đã không đưa đao tới dí sát cỗ Phượng Khương Trần.
Phù… Phượng Khương Trần âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trong khu rừng vô cùng yên tĩnh, ngay khi Phượng Khương Trần đang nghĩ có phải Nam Lăng Cẩm Phàm quá đa nghi hay không, thì đột nhiên xuất hiện một bóng người từ trên cây lao xuống như chim, thanh kiếm dài ngăn cản đao của Nam Lăng Cẩm Phàm và người đó túm lấy Phượng Khương Trần đang ngồi trong lòng hắn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cả Nam Lăng Cẩm Phàm lẫn Phượng Khương trần đều chưa kịp định thần lại.
Rốt cuộc là kẻ nào vừa mới đột ngột ra tay…
Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy sau khi mình được ai đó bề lên, lập tức rơi vào một vòng ôm dịu dàng, trời đất nghiêng ngả một lát rồi người đó dừng trên mặt đất, nàng vừa định ngẩng đầu xem ai là người cứu mình thì thấy Nam Lăng Cẩm Phàm thúc ngựa đi tới.
“Lam Cửu Khánh, không ngờ lại gặp ngươi ở đây. Người ta đồn rằng nhiều lần ngươi vì Phượng Khương Trần mà can thiệp vào công việc hành chính của Đông Lăng, quả nhiên không sai.”
Lam Cửu Khánh?
Sao lại là hắn?
Phượng Khương Trần ngẩng đàu, vì người này quá cao nên nàng chỉ có thể nhìn được cằm của hắn, hơn nữa một nửa khuôn mặt của hắn được che đậy bởi một chiếc mặt nạ bạc.
Lam Cửu Khánh, sao lại là hắn, sao hắn lại cứu nàng?
Thật trùng hợp, vị cao thủ giang hồ này sao lại xuất hiện đúng lúc như vậy? Phượng Khương Trần thật sự không thể tin trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế.
“Nghe đồn Tam hoàng tử của Nam Lăng dung mạo có một không hai trong thiên hạ, quả nhiên không phải là giả.” Lam Cửu Khánh ôm Phượng Khương Trần, thân hình hơi nghiêng sang một bên, ý nói Nam Lăng Cẩm Phàm hãy nhường đường, mình chỉ có ý định cứu người, không muốn cùng hắn so chiêu.
Bản thân Nam Lăng Cẩm Phàm cũng không có ý định làm gì với Lam Cửu Khánh, việc sử dụng Phượng Khương Trần có thể dụ được Lam Cửu Khánh tới đã đủ để khiến Nam Lăng Cẩm Phàm hài lòng, cho thấy ít nhất Phượng Khương Trần vẫn có tác dụng.
“Lam thiếu hiệp, ngươi quá khen rồi, Cẩm Phàm từ lâu đã ngưỡng mộ Lam thiếu hiệp, hôm nay gặp được Lam thiếu hiệp ở đây có thể xem như Cẩm Phàm may mắn. Cảm Phàm vẫn luôn hi vọng có thể cùng làm việc với Lam thiếu hiệp, không biết Lam thiếu hiệp có hứng thú với chức vị chính Nhị phẩm Đại tướng quân không?” Nam Lăng Cẩm Phàm thể hiện sự chân thành mời mọc Lam Cửu Khánh.
Khó mà có được một chức vụ thâu tóm được cả ngàn quân như thế. Lam Cửu Khánh có tài làm tướng, là nhân tài mà các nước đều muốn thu phục, đáng tiếc hắn lại không muốn vì bất cứ ai mà làm việc.
“Cảm ơn sự ưu ái của Tam hoàng tử, Cửu Khánh vốn thích tự do buông thả, không thích bó buộc, hơn nữa ta là người Đông Lăng, Tam hoàng tử có thể yên tâm sử dụng ta sao?” Do có mặt nạ che đậy nên không một ai nhìn ra được ý tứ giễu cợt trên mặt hắn.
Tuy nói thiên hạ bị chia cắt lâu rồi cũng được thống nhất, thống nhát lâu dài rồi cũng phải chịu sự phân chia, nhưng thiên hạ này lại vừa mới chia cắt, nhiều người ảo tưởng về giấc mộng thống nhát thiên hạ, cũng không thèm xem xem liệu mình có khả năng đó hay không.
“Dùng người không nghi ngờ người, nghỉ ngờ người thì không dùng người, Lam thiếu hiệp đừng lo lắng, ngươi tuy là người Đông Lăng nhưng thân mình lại thuộc giang hồ, ngươi là một người tự do và cũng chẳng làm quan chức gì ở Đông Lăng cả.
Hơn nữa tình hình triều đình Đông Lăng chắc Lam thiếu hiệp cũng hiểu, lực lượng trong tay Hoàng thượng càng ngày càng yếu, Đông Lăng lại có nhiều danh tướng, chắc chắn không có đường sống cho ngươi, Nam Lăng thì khác, Nam Lăng cần một nhân tài như Lam thiếu hiệp.” Nam Lăng Cầm Phàm thật tâm muốn chiêu mộ hắn.
Nam Lăng Cẩm Phàm biết rõ loại người nghĩa hiệp như Lam Cửu Khánh đây, một khi thực sự làm việc cho mình thì tuyệt đối sẽ không xuắt hiện loại tâm tư khác, đáng tiếc nghĩ thì đẹp, hiện thực lại tàn khốc, Lam Cửu Khánh chắc chắn sẽ không làm việc cho hắn.
“Cảm ơn sự ưu ái của Tam hoàng tử, nhưng kẻ hèn này tạm thời không có ý định đi làm quan.” Lam Cửu Khánh một mực từ chối, đồng thời có “lòng tốt” mà nhắc nhở: “Tam hoàng tử, trời sáng rồi, trên tay ngươi lại không có bùa hộ mệnh, nếu không đi ngay sẽ không kịp.”