“Là Phượng cô nương.
” Một người lính của Đông Lăng nói, cung thủ vừa nghe thấy vậy liền khựng lại, không dám động đậy.
Trước khi lên núi Hoàng Thúc đã bảo không được làm tổn thương Phượng cô nương dù chỉ là một sợi lông tơ.
“Dừng tay, Vương gia có lệnh không được làm Phượng cô nương bị thương.
” Tướng lĩnh vừa nghe như vậy lập tức đứng dậy bảo cung thủ dừng tay, tự mình tiến lên chặn giữa đường.
“Tam hoàng tử, để lại Phượng cô nương, bọn ta sẽ để ngươi xuống núi.
” Mệnh lệnh mà tướng lĩnh nhận được thường nhiều hơn các binh lính bình thường.
Đó chính là bằng bất cứ giá nào cũng phải mang Phượng Khương Trần nguyên vẹn trở về, và việc bọn họ tìm thấy được căn cứ điểm của Nam Lăng đã là một công lao rồi.
“Hừ, muốn Phượng Khương Trần, được thôi, toàn bộ các ngươi cút xuống núi hết cho ta.
” Nam Lăng Cẩm Phàm kéo dây cương, thúc ngựa chậm rãi tiến lên.
Nếu những người này đã không ra tay thì hắn không nhát thiết phải phóng ngựa mạo hiểm.
Đường lên núi cũng giống như đường xuống núi, vô cùng hẹp và hiểm trở, con đường kia chỉ dành cho một con ngựa đi qua, ngựa của hắn tuy được huấn luyện kĩ càng nhưng để đi vào ban đêm vẫn rất nguy hiểm.
Toàn bộ đội ngũ của Đông Lăng Vũ Cửu bắt đầu chạy, nhưng bọn họ không cưỡi ngựa, có con ngựa vừa đi tới trên con đường nhỏ này lập tức rút lui.
Nghe được những lời tướng lĩnh nói, Phượng Khương Trần cười nhạo.
Này có tính là lập đền thờ cho người ta không?
Nếu lúc trước không chỉ không màng sống chết của nàng lại còn tính kế nàng, sao đám người này tự nhiên lại muốn cứu nàng được, dọc trên đường đi từng bước một đều là nguy hiểm, nếu nàng không đủ tỉnh táo đã sớm chết từ lâu.
Phượng Khương Trần lạnh lùng nhìn đám tướng sĩ xa lạ trước mặt.
Nàng vừa nghe bọn họ nói Vương gia, chẳng lẽ là Túc Thân Vương?
Suy cho cùng thì kênh nước trong thành dẫn nàng ra ngoài, người nàng lạc mắt lại là Trác Đông Minh, ngoại trừ Túc Thân Vương thì Phượng Khương Trần không nghĩ ra được ai nữa, chỉ là…
Sao Túc Thân Vương lại quan tâm đến chuyện sống chết của nàng?
Những người này không nói dối, Nam Lăng Cẩm Phàm đã rơi vào vòng vây của bọn họ, nhưng họ lại vì kiêng dè nàng mà không dám ra tay.
Không phải Túc Thân Vương thì là…
Phượng Khương Trần giật mình, không dám nghĩ nữa.
Quên đi, người đứng sau chuyện này cho dù là ai đều không liên quan tới nàng, việc cần làm bây giờ là phải tìm cơ hội thoát khỏi sự bao vây này, Phượng Khương Trần vừa nhắc tay định chạm vào người Nam Lăng Cẩm Phàm, ai ngờ hắn đã sớm chuẩn bị từ trước.
“Phượng Khượng Trần, ngươi không có cơ hội đó.
”
Bếp…
Nam Lăng Cẩm Phàm quất mạnh con ngựa, nó bị đau lập tức giương chân trước lên, nhún mình nhảy về phía trước, bay thẳng qua đầu đám người đang bao vây phía trước.
Hả…
Cho dù lá gan Phượng Khương Trần lớn đến đâu lúc này cũng không nhịn được mà hét lên, nhưng mà nàng sợ ảnh hưởng đến ngựa nên vội đưa tay lên bịt miệng lại.
Phía trước… phía trước là một vách núi, Nam Lăng Cẩm Phàm không phải là đang tìm chết đâu đúng không.
“Đừng lo, không chết được đâu, nhớ ôm ta chặt vào.
” Nam Lăng Cẩm Phàm buông Phượng Khương Trần ra, hai tay dồn sức kéo dây cương, chỉ thấy con ngựa xoay một vòng rồi chạy về một hướng.
“Á…” Con ngựa này điên rồi, Phượng Khương Trần suýt ngã, vội vàng nghiêng người ôm chặt Nam Lăng Cẩm Phàm.