Chương 460
Trong lòng Phượng Khương Trần mắng Trác Đông Minh một vạn lần, nếu không phải do tên hỗn đản đó thì sao nàng lại rơi vào tình cảnh này.
Tàn dư của Chu Tương là gì, nếu thật sự là tội lỗi của Chu Tương thì nàng cũng không còn gì để nói, dù sao thì nàng cũng có nhúng tay vào sự kiện đó.
Tuy nhiên đám người này đến từ Nam Lăng, mà người chiến thắng Nam Lăng không phải nàng, là Vũ Văn Thanh, thời điểm đó họ còn chưa quen biết nhau.
Uï ui ui… Nghĩ đến đây, Phượng Khương Trần suýt nữa kêu lên, Vũ Văn Thanh không phải đã giúp nàng máy lần sao? Về phần muốn mạng của nàng, cuối cùng vẫn phải để cho người Nam Lăng.
“Vậy thì sao? Ngươi cho rằng đã tới đây rồi ta sẽ để ngươi đi à? Phượng Khương Trần, ngươi nói ta nên cho ngươi về Nam Lăng hay là nên giết ngươi đây.” Mĩ nam tử đã hạ quyết tâm từ lâu, tuyệt đối không bao giờ thả Phượng Khương Trần trở lại Đông Lăng.
Trêu đùa nàng, chẳng qua là muốn thu về một ít thông tin, nhưng mà…
Nữ nhân này thông minh những lúc không cần thông minh, còn lâu mới phá được hàng phòng ngự của nữ nhân này, huống chỉ là muốn moi được tin tức.
“Công…”
Lời còn chưa nói ra, bên tai vang lên những tiếng bước chân đều đặn có trật tự, cùng lúc đó, một nam tử mặc áo xám chạy vào: “Tam hoàng tử, những người tới từ Đông Lăng đã bị giết.”
“Người tới từ Đông Lăng? Là người của ai?” Lực đạo mĩ nam tử đặt ở cổ Phượng Khương Trần tăng lên, nàng lúc này đã không thở nổi nữa, hai mắt trợn trắng.
Nàng đúng là không phải loại xui xẻo bình thường nữa, vất vả lắm mới thuyết phục được tên này cho mình một cơ hội, ai mà ngờ còn gặp phải chuyện này.
“Thuộc hạ vô dụng, không nhìn rõ.” Nam tử áo xám cúi đầu báo cáo.
Mà lúc này âm thanh hò hét chém giết ngoài cửa càng lúc càng lớn, tiếng bước chân cũng ngày càng rõ ràng, thực lực của người tới đây rất mạnh, người ở cung điện ngầm này hoàn toàn không có khả năng ngăn cản.
“Không ổn rồi, Tam hoàng tử, bọn họ sắp giết tới đây rồi, người phải chạy mau đi.” Người dẫn đầu bắt giữ Phượng Khương Trần nghe vậy vội chạy ra ngoài, lúc quay lại sắc mặt tương đối khó coi.
“Là ngươi, Phượng Khương Trần, ngươi dẫn đám người đó tới đây đúng không?” Tam hoàng tử Nam Lăng, cũng chính là tên mĩ nam tử đang bóp cổ nàng này, đột nhiên bề thẳng nàng lên.
Hai chân Phượng Khương Trần lơ lửng trong không trung, nàng tái mặt, liên tục lắc đầu.
Không phải nàng, thật sự không phải nàng.
Chỉ có thể nói là nàng bị người ta lợi dụng.
Ha ha ha…
đi bắt Phượng Khương Trần trán đầy mồ hôi, dứt khoát nói.
“Giết nàng ta? Không, ta muốn mang nàng ta theo, nàng là bùa hộ mệnh của ta. Đám người đó tới đây nhanh như vậy, chắc chắn là do sợ nàng ta chết…” Tam hoàng tử cười xấu xa, đột ngột buông tay.
Bộp… Phượng Khương Trần nặng nề ngã xuống đát, ho khù khụ.
Chỉ có những người sắp chết do ngạt thở mới hiểu được cảm giác sung sướng khi được tự do hít thở, Phượng Khương Trần lúc này không nghĩ được nhiều, chỉ lo thở lấy thở đề.
Tên điên này, Tam hoàng tử Nam Lăng chắc chắn là một tên điên, hắn ta làm việc bắt quy tắc quá đi mắt.