Đi đến bên ngoài phủ Tấn Dương Hầu, Trác Đông Minh lôi kéo dây cương, trực tiếp kéo luôn Phượng Khương Trần xuống.
“Ngay ở nơi này, theo ta đi vào.
”
Hoàn toàn không để Phượng Khương Trần có cơ hội thở dốc, hắn trực tiếp lôi kéo chạy thẳng vào bên trong, trông có vẻ rất vội vàng, Phượng Khương Trần nễể mặt cứu người như cứu hỏa mà nhường nhịn.
Trước đó không ai đưa thiệp đến, Tắn Dương Hầu nghe tin Trác Đông Minh đến thì vội vội vàng vàng chạy ra, Phượng Khương Trần thì mượn cơ hội này để thoáng sửa sang lại dung nhan một chút.
Giục ngựa chạy thẳng đến nơi đây, mặc dù có người che chở, nhưng gió thổi tạc qua, tóc tai nàng đã loạn cả rồi.
Lúc nhìn thấy Tần Dương Hầu đi vào, Phượng Khương Trần giật cả mình, hiện giờ Hầu gia đều còn trẻ như vậy sao?
Người này mặc một trường bào màu xanh sáng ngời, trông có vẻ uy thế hiên ngang, gương mặt trắng nốn, ngũ quan thật đẹp, mang trên người phong độ của người đọc sách, hoàn toàn khác với dạng võ tướng cao lớn thô kệch như Trác Đông Minh, điểm duy nhất làm người ta không thích chính là cặp mắt kia, ánh mắt mơ hồ, không có chút chính khí nào cả.
Ấn tượng của Phượng Khương Trần đối với người này chỉ bình thường, đợi đến khi Trác Đông Minh giới thiệu nàng, nàng cũng chỉ tiến lên an phận chào một cái.
“Phượng Khương Trần? Thế tử, ngươi mang nữ nhân thế này đến quý phủ của ta là có ý gì?” Trong mắt Tần Dương Hầu hiện lên một tia chán ghét.
Hắn ta là người đọc sách, mà còn là quý tộc, tất nhiên là khinh thường loại nữ tử xuất đầu lộ diện như Phượng Khương Trần.
Nói chuyện với Trác Đông Minh thì khiêm tốn tốt tính, nhưng đối mặt với Phượng Khương Trần lại kiêu ngạo làm ra vẻ, Phượng Khương Trần hiểu ngay hắn ta cảm thấy mình cao hơn người khác.
Mà nếu không phải đang hỏi nàng, nàng đương nhiên không cần trả lời, chỉ nhún người một cái rồi lui đến bên cạnh Trác Đông Minh.
“Cái gì mà nữ nhân thế này? Tần Dương Hầu nói chuyện khách khí một chút, Phượng Khương Trần là đại phu mà ta mời tới, sức khỏe của Tần Dương Hầu phu nhân không được tốt, ta làm biểu ca muốn mời đại phu cho nàng thì có gì không thể.
” Phượng Khương Trần là do Trác Đông Minh mời tới, không coi Phượng Khương Trần ra gì thì chính là không nê mặt hắn.
Tần Dương Hầu không thích Phượng Khương Trần cũng được, nhưng không thể biểu hiện rõ ràng như vậy, làm thế chẳng phải đang đánh thẳng vào mặt hắn hay sao.
Nói gi thì nói, tuy Trác Đông Minh này chỉ là thế tử, nhưng cao quý hơn Tấn Dương Hầu nhiều.
Vẻ mặt Tần Dương Hầu thật lúng túng, biết Trác Đông Minh này là một người thô kệch, cho nên hắn ta không đề cập đến Phượng Khương Trần nữa, chỉ nói: “Thế tử, phu nhân của ta cũng không sinh bệnh, chỉ cần tĩnh dưỡng mà thôi, theo ta thấy không cần làm phiền toái Phượng đại phu.
”
“Phượng đại phu có y thuật cao siêu, ngay cả bệnh cũ nhiều năm của cha ta cũng có thể chữa khỏi, để Phượng đại phu xem thử, có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì khỏe người.
” Ban đầu Trác Đông Minh khá là lịch sự, nhưng bây giờ lại không khách sáo chút nào cả.
Dù sao hắn cũng không phải văn nhân, không cần phải giả vờ nhã nhặn.
“Phu nhân của ta không bệnh, không cần phải xem đại phu.
” Tắn Dương Hầu vẫn không đồng ý.
Đến nước này, Phượng Khương Trần xem như đã hiểu, nàng có thể khẳng định, cho dù Tắn Dương Hầu phu nhân có bệnh, bệnh đó cũng có liên quan đến Tấn Dương Hầu, mà Trác Đông Minh lại không cẩn thận kéo nàng vào trận chiến gia đình này.
Quá tốt rồi, giờ bắt kể là trị hay là không trị, nàng cũng đã đắc tội Tắn Dương Hầu.
Cái này thật là…
Phượng Khương Trần hoàn toàn hết chỗ nói, nàng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, thừa dịp hai người đang cãi cọ qua lại, bèn khởi động túi trị liệu thông minh.
Một bên là Tắn Dương Hầu, một bên là thế tử Túc Thân Vương, không cần nghĩ cũng biết cuối cùng người thắng nhất định là Trác Đông Minh, mà chuyện nàng phải làm chính là đứng về phe của Trác Đông Minh.
Quả nhiên, kết quả cuối cùng là Trác Đông Minh thắng, cho dù Tắn Dương Hầu có không muốn đến mức nào thì cũng không thể làm mắt mặt Trác thế tử.
Nội viện là nơi ở của nữ quyến, Trác Đông Minh và Tắn Dương Hầu đều không đi vào.
Dưới sự hướng dẫn của nha hoàn, Phượng Khương Trần xuyên qua những ngã rẽ hành lang, bước vào hậu viện.
“Phượng đại phu, xin chờ một chút.
”
Không bao lâu sau, đã có một cái kiệu mềm xuất hiện, Phượng Khương Trần không khách sáo mà ngồi lên kiệu.