Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 438




Chương 438

 

Hắn buộc phải ra đi, và chỉ bằng cách rời khỏi hoàng thành, hắn mới có thể bảo vệ được Cửu hoàng thúc và Phượng Khương Trần.

 

Hơn nữa ở hoàng thành này, ngoài Phượng Khương Trần ra cũng không có gì đáng để hắn hoài niệm, cũng không có ai đáng đề hắn bận tâm, nên khi rời khỏi hoàng thành hắn cũng chỉ đến gặp Phượng Khương Trần để chào từ biệt.

 

Hai ngày sau, khi mặt trời mọc lên phía đường chân trời xa xa, Phượng Khương Trần tiễn Vũ Văn Nguyên Hòa lên đường, và người thay thế Vũ Văn Nguyên Hòa phụ trách an toàn của hoàng thành là…

 

Thế tử Túc Thân Vương Trác Đông Minh!

 

Người của cả hoàng thành đều khiếp sợ, hiển nhiên họ không dám tin chuyện này, mà đa số đều cảm thấy không thể hiểu nổi, sao Hoàng thượng lại để thế tử Túc Thân Vương tiếp quản an toàn của hoàng thành kia chứ?

 

Cho dù biết Túc Thân Vương là thần tử trung thành, nhưng hắn chỉ trung với vương triều Đông Lăng, mà không phải với Hoàng thượng. Sao Hoàng thượng có thể giao an toàn của hoàng thành cho một người không thể khống chế trong lòng bàn tay?

 

Lúc trước để Vũ Văn Nguyên Hòa nhâm chức, là bởi vì Hoàng thượng biết, Vũ Văn Nguyên Hòa ngồi vị trí này không lâu được, đặt Vũ Văn Nguyên Hòa dưới mí mắt của mình mới là an toàn nhất.

 

Mà người biết nguyên nhân thì hiểu ngay, Hoàng thượng cũng có bát đắc dĩ của mình, chuyện của Chu Tương đã làm ông bắt đầu hoài nghi cả những người bên cạnh. Trong khoảng thời gian này, ông thường mượn cơ hội để phát giận, đánh đập giết chết thái giám bên cạnh, thậm chí có một sủng phi còn bị Hoàng thượng hạ lệnh xử tử.

 

Có vẻ bệnh đa nghỉ là đặc tính mà đế vương nào cũng có, chẳng qua gần đây nghiêm trọng hơn thôi.

 

Trong khoảng thời gian này, không ai có gan nhảy nhót trước mặt Hoàng thượng, Thái tử thấy Đông Lăng Tử Lãng mượn cớ có thương tích trong người mà không tiến cung, cũng rất tài tình mà “Phát bệnh” ngay lúc này.

 

Khi Phượng Khương Trần nghe thấy tin này, chỉ nói đôi khi sinh bệnh cũng là một lý do tốt, mà nàng thì không thể mượn cớ sinh bệnh không ra khỏi phủ …

 

Vũ Văn Nguyên Hòa rời đi có ảnh hưởng lớn nhất đến người nào? Cửu hoàng thúc? Không, là Phượng Khương Trần.

 

Phượng Khương Trần không có căn cơ gì ở hoàng thành này, trên không có phụ mẫu dòng tộc che chở, giữa không có huynh trưởng tỷ muội dẫn dắt, dưới không có nô bộc trung thành tận tâm, không chỉ như thế, nàng còn đắc tội một đống người.

 

Tạm thời không bàn đến trong cung, chỉ nói đến phủ Trần Quốc Công, vì chuyện của Vũ An quận chúa và Tôn Dực Cần, có vẻ Phượng Khương Trần đã triệt để gây thù với bọn họ.

 

Lúc trước có Vũ Văn Nguyên Hòa chính diện che chở, Trần quốc công nể mặt Vũ Văn Nguyên Hòa nên không ra tay với Phượng Khương Trần, nhưng Vũ Văn Nguyên Hòa đi rồi thì sao?

 

Sau một thời gian mgười của phủ Trần Quốc Công quan sát dò la, xác định trừ Vũ Văn Nguyên Hòa ra thì cả hoàng thành này không một người nào có khả năng muốn bảo vệ cho nàng, lập tức không tiếp tục khách sáo nữa.

 

Nhất là nghe thấy Trác Đông Minh từng gặp Phượng Khương Trần ở trên đường, nói một câu: “Nữ tử nên có dáng vẻ của nữ tử, cả ngày chạy ra bên ngoài giống bộ dạng gì nữa.”

 

Trác Đông Minh vốn uất ức thay cho Vương Cẩm Lăng, Vương Cẩm Lăng như trích tiên lại đi thích Phượng Khương Trần, mà Phượng Khương Trần này lại dám không để trong lòng, thật sự có mắt không tròng mà. Từ tận đáy lòng, Trác Đông Minh cảm thấy không đáng cho Vương Cẩm Lăng.

 

Mà trong mắt một số người, tình cảnh này cũng tương đương với phủ Túc Thân Vương chán ghét Phượng Khương Trần. Hơn nữa cửu hoàng thúc đã đích thân tới Phượng phủ, quát mắng Phượng Khương Trần, điều này càng làm mọi người nhận ra một chuyện, Vũ Văn Nguyên Hòa rời kinh đã khiến cho địa vị của Phượng Khương Trần ở hoàng thành này đã khác với trước kia rồi, không còn ai giống như Vũ Văn Nguyên Hòa, nhìn thấy Phượng Khương Trần bị ức hiếp thì lập tức ném người ta vào Huyết Y Vệ nữa rồi.

 

Biết y thuật thì thế nào, những nhà quyền quý kia cũng không coi chuyện này là cái gì, bọn họ cũng không phải không có tiền mời đại phu, nói ra thì cũng không phải nhà nào cũng giống như Vương gia, mắc phải bệnh bắt trị như Vương Cẩm Lăng.

 

Điều này khiến cho tình cảnh của Phượng Khương Trần ở hoàng thành lại trở lại lúc ban đầu, bị người ta xa lánh và ức hiếp, chẳng qua là trong khoảng thời gian này, Phượng Khương Trần vùi đầu vào trong phủ, ngày nào cũng dạy Tôn Tư Hành tri thức ngoại khoa, cho nên không biết mà thôi.

 

Nhưng mà bô bộc của Phượng phủ lại xui xẻo, ra ngoài gặp phải thế gia phú quý nào, bị mắng hai tiếng là chuyện nhỏ, bị đánh cũng trở thành chuyện thường tỉnh.

 

Phượng Khương Trần ru rú trong phòng thủ thuật đã lâu, mới ra đi một chút, từ xa xa đã nhìn thấy Chu Hằng, đang muốn đi tới, lại nghe thấy…

 

“Chu thiếu gia, đã bao nhiêu lần rồi, tiếp tục như vậy nữa, quý phủ chúng ta ai còn dám ra khỏi cửa nữa chứ.

 

Phượng Khương Trần biết người nọ là người hầu phụ trách mua sắm của Phượng phủ, là một lão binh bị thương tàn phế, thiếu mắt tay trái, lúc này dáng vẻ của ông ta bản thỉu chật vật không chịu nồi, nhìn là biết vừa bị người ta đánh.