“Miễn lễ.
” Giọng nói của Đông Lăng Vũ Cửu mang theo cái lạnh thấu xương, Phượng Khương Trần giật mình, nghĩ thầm không biết liệu có xảy ra chuyện gì nữa không.
Ba người thấp thỏm đứng bật dậy, không đề họ phải căng thẳng quá lâu, Cửu hoàng thúc nói: “Tôn thái y, có người tố cáo ngươi mượn danh nghĩa tốt đẹp là nghiên cứu y thuật để phanh xác người ta ra trút hận.
”
Khi Tôn Chính Đạo ngang nhiên khiêng ba xác chết đến Phượng phủ, và đã có rất nhiều người trông thấy, ngay khi chuyện xảy ra tất nhiên sẽ có người đem đi rêu rao, tuy chỉ nhắc đến Tôn Chính Đạo, nhưng suy cho cùng thì xác chết được mang đến Phượng phủ nên Phượng Khương Trần cũng không thể thoát khỏi liên quan.
Tất nhiên đây là một cái cớ thuyết phục đề có thể đường hoàng đến Phượng phủ, còn nguyên nhân thực sự tại sao Cửu hoàng thúc lại tới Phượng phủ thì chỉ có bản thân hắn mới biết được.
Phượng Khương Trần giật mình, thầm mắng mình đã thiếu thận trọng.
Tại sao nàng lại quên mắt rằng, cho dù ở thời hiện đại thì không phải ai cũng chấp nhận được chuyện giải phẫu tử thi, trong khi Tôn Chính Đạo lại ngang nhiên khiêng thi thể đến thì đúng là hại người…
Chết tiệt.
Phượng Khương Trần tự mắng mình vì đã hành động quá bất cẩn, may mà người biết chuyện này là Cửu hoàng thúc, nếu đổi lại là An Yên công chúa và Hoàng hậu thì nàng sẽ lại gặp xui xẻo.
Dưới cái nhìn lạnh lẽo của Đông Lăng Vũ Cửu, Tôn thái y toát mồ hôi lạnh, rối rít giải thích: “Cửu hoàng thúc, thi thể này là thi thể vô thừa nhận mà hạ quan mua về, bên phía Hình bộ có ghi chép lại.
”
“Vậy thì sao? Tôn thái y, chuyện này trái ngược lại đạo nghĩa, bổn vương có thể hiểu được không có nghĩa là người đời cũng có thể hiểu được.
”
Tôn Chính Dao im thin thít, Phượng Khương Trần muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại, Cửu hoàng thúc đã có ý tách nàng ra khỏi chuyện này, làm thế nào nàng có thể nhảy lại vào trong được đây? Làm vậy chẳng khác nào vuốt mặt không nễể mũi Cửu hoàng thúc.
Nàng đã tiến bộ hơn rồi!
Cửu hoàng thúc liếc nhìn Phượng Khương Trần, rồi nhắm mắt lại nói với Tôn Chính Đạo: “Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Khiêng đến như thế nào thì khiêng ra như thế đó cho bổn vương, mang về Hình bộ xử lý.
”
“Dạ, dạ, dạ, hạ quan lập tức làm ngay.
” Tôn Chính Đạo thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng sắp xếp cho gia đỉnh thực hiện.
Phượng Khương Trần muốn giúp đỡ nhưng Cửu hoàng thúc đã bảo: “Phượng Khương Trần, đi theo bổn vương.
”
Xem ra Cửu hoàng thúc rất quen thuộc đường đi lối lại trong Phượng phủ, hắn không hề đi đường vòng mà bước thẳng tới thư phòng, thản nhiên ngồi xuống ghế như thể chủ nhà.
“Ngồi đi.
” Sau khi hắn ra lệnh xong thì không nói gì nữa.
Phượng Khương Trần không biết Cửu hoàng thúc có mục đích gì, bèn ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám thở mạnh, chờ Cửu Hoàng lên tiếng, nào ngờ Cửu hoàng thúc chỉ thốt ra một câu “Ngồi đi” rồi im bặt.
Như vậy nghĩa là sao?
Phượng Khương Trần ngẩng lên quan sát thì chỉ thấy khuôn mặt vô cảm của Cửu hoàng thúc, không thể nhận ra được những suy nghĩ hay tâm trạng của hắn lúc này.
Phượng Khương Trần muốn lên tiếng phá vỡ bầu không khí quá đỗi yên lặng giữa hai người họ, nhưng chợt nghĩ đến những thứ mà Cửu hoàng thúc gửi tới, lòng nàng lại chất đầy cảm giác khó chịu.
Chẳng phải đã gửi một đống thứ đến trả lại hết tình cảm của nàng rồi sao, hắn còn đến đây làm gì, không lẽ hắn sợ nàng không biết điều tiếp tục đeo bám sao?
Yên tâm đi, Phượng Khương Trần không vô liêm sỉ như vậy đâu.
Hai người cứ ngồi đó như thể đang dỗi hờn nhau, không ai lên tiếng trước.
Cửu hoàng thúc rất kiên nhẫn, hắn ngồi đó bất động, trong khi Phượng Khương Trần thì ngược lại càng ngồi lâu càng khó chịu, đến lúc cảm thấy sắp không ngồi yên được nữa, Cửu hoàng thúc mới đứng lên.
Phượng Khương Trần vội vàng đứng dậy theo, nhưng Cửu hoàng thúc đã đi thẳng về phía nàng.
“Cửu…” Phượng Khương Trần mở miệng nhưng không biết phải nói gì.
Cửu hoàng thúc dừng lại, nửa bàn chân đã bước ra ngoài bậc cửa, lưỡng lự một chút mới đứng quay lưng về phía Phượng Khương Trần và nói: “Phượng Khương Trần, sau này ngươi không được phép xen vào chuyện của bổn vương nữa.
”
Đây là mệnh lệnh.
Cửu hoàng thúc đi thẳng ra ngoài không ngoái đầu nhìn lại, Phượng Khương Trần ngồi phịch xuống ghé, toàn thân toát lên vẻ hụt hãng.