Tôn Tư Hành lúng túng đi đến, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Sư phụ.
”
“Đồ nhi ngoan.
” Vốn dĩ Phượng Khương Trần muốn nói đừng gọi là sư phụ gì đó, nhưng nhìn dáng vẻ này của Tôn Chính Đạo, nàng quyết định sẽ làm sư phụ của nhỉ tử hắn.
Ở thời đại này, tin ngưỡng tôn sư trọng đạo đã ăn sâu vào tận xương tuỷ mỗi người, thân là sư phụ của Tôn Tư Hành, nàng được nhiều hơn mắt, Tôn Tư Hành cũng không dám phản bội nàng.
Cái giá của việc phản bội sư môn rất đắt, nó sẽ trở thành vết nhơ đời đời kiếp kiếp không thể rửa sạch được.
“Ta đã quen dùng dụng cụ của mình rồi, đồ đệ, sư phụ sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng dụng cụ mà sư phụ sử dụng, nếu ngươi thể hiện tốt, ta sẽ tặng ngươi một bộ.
” Nói xong, nàng lại bảo Chu Hằng dẫn người qua đó.
“Được, ta rất muốn xem ngươi có thể lấy thứ gì ra, Phượng cô nương, chúng ta chờ ngươi.
” Tính tình bướng bỉnh của Tôn Chính Đạo lại phát tác, hắn không tin một tiểu cô nương như Phượng Khương Hằng lại có thể có dũng khí như vậy.
Thành thật mà nói, hắn đã hơi có ý định nửa đường rút lui rồi.
Phượng Khương Trần mỉm cười, không giải thích nhiều, y học phải dùng sự thật để chứng minh, cho dù nàng nói nhiều như thế nào đi chăng nữa cũng không thể bằng việc bộc lộ tài năng của mình.
Động tác của Phượng Khương Trần thực sự rất nhanh, Chu Hằng vừa mới sắp xếp xong xuôi thì đã thấy nàng mặc một bộ quần áo phẫu thuật, mang theo hòm thuốc đi vào, bên trong là dụng cụ phẫu thuật.
Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành đều sửng sốt: “Ngươi ăn mặc kiểu gì vậy?”
Cách ăn mặc này của Phượng Khương Trần đúng là vô cùng kỳ lạ đối với người cổ đại, chẳng trách Tôn Chính Đạo lại hỏi như thế, nhưng Chu Hằng đã sớm làm quen với những biểu hiện kỳ quái khác nhau của Phượng Khương Trần nên vẫn bình tĩnh ra lệnh cho mọi người lui xuống, sắp xếp mấy gia đỉnh kia canh giữ ở ngoài cửa, không cho bắt cứ ai đi vào.
Phượng Khương Trần hài lòng gật đầu, trong nhà có Chu Hằng, nàng không cần phải lo lắng gì cả.
Nàng đặt hộp phẫu thuật lên bàn, lấy ra hai bộ quần áo phẫu thuật khác đưa cho Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành: “Mặc vào đi, thi thể này không phải là thứ sạch sẽ gì đâu.
”
Nàng không biết thi thể này có bệnh hay không, cho dù không có đi chăng nữa, nếu bị dính chất độc của tử thi cũng là chuyện phiền phức.
Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành không hiểu, Phượng Khương Trần cũng không có ý định giải thích, trực tiếp nhét đồ vào tay hai người, sau đó lấy mũ phẫu thuật, khẩu trang và đồ bảo hộ ra mặc vào.
Chưa kể, Phượng Khương Trần ăn mặc như vậy cực kỳ giống như đang làm chuyện đại sự, thoạt nhìn rất có tinh thần, trông y như một đại phu thực thụ.
Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành nhìn thấy, trong lòng cũng ngứa ngáy, không nói nhiều lập tức ăn mặc giống như Phượng Khương Trần.
Sau khi Tôn Chính Đạo và Tôn Tư Hành mặc xong, Phượng Khương Trần giơ ngón tay cái về phía hai người bọn họ, ra hiệu có thể bắt đầu động thủ, nhưng phụ tử Tôn gia lại không hiểu.
Phượng Khương Trần lấy lại tinh thần, nhanh chóng nói thêm một câu: “Tôn thái y, động thủ đi.
”
“Được.
” Nói đến y thuật, ba người đều trở nên nghiêm túc.
Tôn thái y lần lượt lầy những con dao mỗ đã rỉ sét và vẫn còn dính máu đặt bên cạnh thi thể.
Một tắm vải trắng tinh được lót dưới thi thể, những con dao kia vừa đặt lên đã lập tức khiến nó ố vàng.
Phượng Khương Trần nhíu mày, nhưng cũng không nói nhiều.
Tôn Chính Đạo là tiền bối, hơn nữa còn mang theo suy nghĩ muốn áp đảo nàng, nếu lúc này nàng mở miệng phàn nàn chỉ khiến đối phương không vui, vả lại người ta muốn ra oai phủ đầu với mình, nàng cần gì phải tốt bụng như thế, nói không chừng còn bị Tôn Chính Đạo hiểu nhầm cũng nên.
Dù sao cũng có ba thi thể chia đều cho mỗi người, nàng sẽ dùng bản lĩnh thực sự của mình để chứng minh cho Tôn Chính Đạo thấy rằng muốn ra oai phủ đầu với nàng, hắn đã chọn nhằm phượng diện rồi, nếu hắn chọn châm cứu hoặc khả năng nhìn, nghe, hỏi, sờ trong Trung y thì có lẽ sẽ đạt được mục đích.
Trên người thi thể vẫn còn mặc áo tù nhân, Tôn Chính Đạo cũng không có ý định cởi ra, cầm con dao ước chừng máy lần, do dự không biết nên bắt đầu xuống tay từ đâu, cuối cùng sau khi ngẫm nghĩ một lát lại cởi áo trên ra của thi thể ra, tiếp tục cầm dao khua khua trên phần ngực.
Nhìn dáng vẻ này của Tôn Chính Đạo, Phượng Khương Trần bỗng có một dự cảm xấu, có lẽ thi thể này sẽ phải gặp tai ương.
Phượng Khương Trần âm thầm nói trong lòng: A di đà phật! Cầu mong Phật Tổ phù hộ cho ngươi!
Tôn Chính Đạo do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn chọn cắt từ giữa…