Chương 427
Vũ Văn Nguyên Hoà nắm binh quyền trong tay, là mối hoạ lớn trong lòng Hoàng thượng, hắn vẫn luôn muốn âm mưu ra tay với Vũ Văn Nguyên Hoà, chẳng qua là đang chờ một cơ hội, nhưng chỉ tiêu diệt một mình Vũ Văn Nguyên Hoà, hoàng thượng cũng không cảm thấy thoả mãn.
Sự việc cắt lương thực trước đó chỉ mới bắt đầu, Hoàng thượng đang ép Vũ Văn Nguyên Hoà chọn một chủ nhân mới, hắn đã không làm Hoàng thượng thất vọng mà lựa chọn dựa vào Cửu hoàng thúc.
Nhỗ củ cải ra khỏi đất, hạ gục Vũ Văn Nguyên Hoà chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng vì chuyện này mà bắt luôn được Cửu hoàng thúc chẳng phải càng tuyệt vời hơn sao?
Thừa dịp Cửu hoàng thúc đang bị bắt giam, Hoàng thượng vội vàng ra tay với Vũ Văn Nguyên Hoà, nhanh chóng hoàn thành bản án này.
Tất cả mọi người đều không có bắt cứ ý kiến gì về chuyện Vũ Văn Nguyên Hoà đầu quân cho Cửu hoàng thúc, nhưng trong thâm tâm họ đều biết rằng, nếu Vũ Văn Nguyên Hoà bị xử trảm vì tội danh mưu phản thì liệu Cửu hoàng thúc có thể yên ổn được không?
Nếu Cửu hoàng thúc không bị bắt vào thiên lao, có lẽ chuyện này vẫn có thể xoay chuyển tình thế, nhưng Cửu hoàng thúc đang ở trong đại lao, chuyện của Vũ Văn Nguyên Hoà lại có đầy đủ bằng chứng nhân chứng, trừ khi hắn có thể ngay lập tức chứng minh mình trong sạch, nếu không hắn nhất định sẽ phải chết.
Hoàng thượng đã âm thầm dàn xếp cục diện này từ lâu, hắn vẫn đang chờ đợi thời cơ ra tay và bản tấu của thế gia chính là cơ hội ngàn năm có một.
Nhưng…
Ngay khi Hoàng thượng đang “vô cùng đau đớn”, cho rằng mình đã nắm chắc được phần thắng trong tay, chuẩn bị hạ lệnh kéo Vũ Văn Nguyên Hoà và những người không chịu làm việc cho Hoàng thượng trong quân đội ra ngoài xử trảm thì Vũ Văn Nguyên Hoà lại “bàng hoàng”, “run rấy” bò lên, sau đó “bất cần” để lộ thứ trong lồng ngực ra ngoài, không hiểu tại sao lại xui xẻo rơi xuống bên cạnh Túc Thân vương.
Chuyện này chắc chắn không phải ngoài ý muốn mà là có âm mưu từ trước, sắc mặt Hoàng thượng đột nhiên thay đổi, đang định ra hiệu cho Thái giám đến nhặt thì Túc Thân vương đã nhặt lên trước: “Gì vậy?”
Vừa mở ra, sắc mặt Túc Thân Vương thay đổi rõ rệt, nhanh chóng cúi người nhặt mấy lá thư dưới chân lên, dưới cái nhìn chăm chú của Hoàng thượng, mở ra xem từng cái từng cái một, càng đọc sắc mặt càng u ám, sau đó bước đến đá mạnh vào người Tả tướng Chu Kiệt một cái: “Đồ khốn nạn!”
Tất cả mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khi những người còn lại vẫn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Túc Thân vương đằng đằng sát khi đi đến trước mặt Hoàng thượng, ném máy lá thư kia vào trong ngực hắn: “Hoàng thượng, người đúng là đã bồi dưỡng ra một thần tử rất tốt!”
hoang mang lo sợ, vội vàng la hét yêu cầu gọi thái y đến.
Đúng lúc này, Túc Thân vương lại rút thanh bảo kiếm bên hông ra.
Túc Thân vương là người duy nhất có thể mang vũ khí lên triều, mà thanh kiếm trong tay ông ta, mặc dù không được gọi là Thượng Phương Bảo Kiếm nhưng cũng giống hệt nó, trên chém hôn quân, dưới trảm tham quan.
“Ôn ào cái gì, nếu còn tiếp tục ồn ào ta sẽ chém chết hắn.”
Một tiếng quát đanh thép, không một ai dám lên tiếng nữa, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống, nằm rạp trên mặt đất.
“Hoàng thúc bớt giận.” Sắc mặt Hoàng thượng trắng bệch đến đáng sợ, vẻ mặt vừa kinh hãi vừa tức giận.
Vốn dĩ là một ván cờ hoàn hảo nhưng không ngờ lại đi đến nước này, Hoàng thượng nhìn Chu Kiệt, hận không không giết chết hắn cho hả giận.
Tả tướng Chu Kiệt lúc này trực tiếp nằm nhoài trên đại điện, hắn biết tất cả đã kết thúc rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó, Hoàng thượng hạ lệnh, tả tướng Chu Kiệt thông đồng với địch bán nước, hãm hại trung thần, chu di cửu tộc.
Còn về phần Vũ Văn Nguyên Hoà và Cửu hoàng thúc đương nhiên không sao.
Túc Thân Vương nói với Hoàng thượng một câu: “Hoàng thượng, đừng để Tiên đề thất vọng.”
Nói xong, lập tức đi đến thiên lao, đón Đông Lăng Vũ Cửu ra ngoài, đồng thời dẫn hắn và Vũ Văn Nguyên Hoà đến Túc Thân vương phủ.
Thư rơi ra từ trong ngực Vũ Văn Nguyên Hoà là gì, ngoại trừ Hoàng thượng, Túc Thân vương, Vũ Văn Nguyên Hoà và Đông Lăng Vũ Cửu, người ngoài không một ai biết được.