Mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng tốt, Vũ Văn Nguyên Hoà cũng yên tâm, ngáp một cái, nói: “Được rồi, nếu không còn việc gì nữa, ta sẽ ngủ lại nhà ngươi một đêm, ngày mai ta còn phải lên triều sớm.
Hôm nay hắn chạy đi chạy lại không ít chỗ, cũng không rãnh rồi hơn Phượng Khương Trần là mấy.
“Khoan đã, Cửu hoàng thúc bảo ta đưa cái này cho ngươi.
” Phượng Khương Trần lấy đồ từ trong tay áo ra đưa cho Vũ Văn Nguyên Hoà.
“Đưa cho ta?” Vũ Văn Nguyên Hoà sửng sốt, cơn buồn ngủ lập tức biến mắt, cần thận cầm láy, lắm bẩm: “Ngươi còn có thể mang đồ từ trong thiên lao ra ngoài? Ngươi làm thế nào vậy?”
Phượng Khương Trần đang muốn qua loa lấy lệ nói một câu thì sắc mặt của Vũ Văn Nguyên Hoà đột nhiên thay đổi, tức giận hiện rõ trên mặt… Mười ngón tay siết chặt thành nắm đắm.
“Phượng Khương Trần, ngươi đang nhìn thấy những thứ trong đó chưa?” Vũ Văn Nguyên Hoà giống như biến thành một người khác, ánh mắt sắc bén, đằng đằng sát khi.
Phượng Khương Trần hoảng sợ: “Không, Cửu hoàng thúc đã dặn không được xem, lúc ta đưa nó cho ngươi vẫn còn nguyên vẹn mà, hơn nữa, vừa ra khỏi cung ra đã gặp Vương Cẩm Lăng, không có cơ hội để xem.
”
Nhìn dáng vẻ của Vũ Văn Nguyên Hoà, Phượng Khương Trần hiểu rõ đồ vật bên trong nhất định không bình thường, cho nên mới mở miệng giải thích.
“Chưa xem là được rồi.
” Vũ Văn Nguyên Hoá gật đầu, nhét đồ vào trong ngực: “Phượng Khương Trần, hai ngày tới nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng ra ngoài, đồng thời tuyệt đối không được đề cập chuyện này với ai, cứ coi như ngươi chưa từng thấy đi.
”
Nói xong, hắn lập tức lao ra khỏi Phượng phủ như một cơn gió.
Phượng Khương Trần hơi lo lắng, nhưng nhìn dáng vẻ của Vũ Văn Nguyên Hoà, nàng cũng hiểu mình không thể hỏi ra bất cứ chuyện gì.
Ngày hôm sau, sau khi rời giường, nhìn sắc trời mờ mịt bên ngoài, trong lòng nàng vô cùng bực bội, nàng rất lo lắng cho Cửu hoàng thúc, cũng lo lắng cho sự an nguy của Vương Cẩm Lăng.
Hoàng thượng ra tay với Cửu hoàng thúc chắc chắn không thể chỉ nói đến chuyện của bảy sói, mặc dù bẩy sói đã giết chết không ít công tử con nhà thế gia, nhưng tuyệt đối không thể buộc Cửu hoàng thúc phải đền tội, suy cho cùng, vương tử phạm pháp không thể giống với dân thường.
Phượng Khương Trần muốn đi ra ngoài tìm hiểu tin tức mấy lần, nhưng lại nghĩ đến lời cảnh cáo của Vũ Văn Nguyên Hoà, cộng thêm Tôn Tư Hành nói sáng nay sẽ đến bái sư nhưng chờ mãi vẫn không thầy mặt mũi đâu cả, nàng hiểu rõ bên ngoài thực sự không an toàn.
Vì để tránh gây thêm phiền phức cho Vũ Văn Nguyên Hoà, Phượng Khương Trần chỉ có thể nhịn xuống, cả người đều thấp thỏm không yên, không thể tập trung làm gì cả.
Có mấy người bệnh đến nhà nhờ khám bệnh nhưng sau khi phát hiện chỉ là bệnh cảm cúm bình thường, Phượng Khương Trần lập tức bảo Chu Hằng đuổi ra ngoài và bảo bọn họ tìm một đại phu khác, tình trạng của nàng bây giờ không thích hợp để khám bệnh.
Mãi đến buổi chiều, khi thấy Vượng Thất đi vào Phượng phủ với vẻ mặt mệt mỏi, Phượng Khương Trần mới hiểu, quả nhiên đã xảy ra chuyện lớn…
Buổi thiết triều của vương triều Đông Lăng hôm nay cực kỳ náo nhiệt, thực sự là dàn dựng, là xoay chuyển tình thế, là chuyện này chưa xong chuyện khác đã đến.
Túc Thân vương đã lâu không thượng triều vào buổi sớm đột nhiên xuất hiện trong đại điện, đề cập đến chuyện bầy sói tấn công ở Bách Thảo Viên có nhiều điểm đáng ngờ, yêu cầu Hoàng thượng điều tra lại vụ án này một lần nữa, trước khi có chứng cứ buộc tội xác thực phải thả Đông Lăng Vũ Cửu ra trước.
Ngay khi Hoàng thượng đang chuẩn bị đồng ý thì Tả tướng Chu Kiệt đột nhiên dâng lên một bản tấu nói rằng Vũ Văn Nguyên Hoà cấu kết với vương triều Nam Lăng, ý đồ mưu phản.
Đồng thời còn chỉ ra rằng lúc trước Vũ Văn Nguyên Hoà có thể đánh bại vương triều Nam Lăng cũng là vì kẻ thù cố ý sắp xếp để tăng thêm chiến công cho hắn, hơn nữa còn trình lên thư từ quay lại giữa Vũ Văn Nguyên Hoà và hoàng thất Nam Lăng.
Vũ Văn Nguyên Hoà quỳ gối trên đại điện kêu oan, Hoàng thượng tức giận, lập tức phái quân đội đến phủ đệ của Vũ Văn Nguyên Hoà lục soát, kết quả tìm thấy một bộ long bào và một số thư từ chưa kịp tiêu huỷ trong phủ.
Khi Ngự lâm quân trình “chứng cứ” lên, Hoàng thượng tức giận đến cả người run rấy, trực tiếp hỏi Vũ Văn Nguyên Hoà còn gì để nói.
Vũ Văn Nguyên Hoà liên tục kêu oan, chỉ nói chắc chắn có người hãm hại, nhưng chứng cứ vô cùng xác thực, thậm chí tả tướng còn đưa mấy người thân tín của Vũ Văn Nguyên Hoà lên triều, những người đó dõng dạc tố cáo và xác nhận Vũ Văn Nguyên Hoà cấu kết với Nam Lăng, hơn nữa còn nói nếu mình không đồng ý phản quốc, hắn sẽ giết cả nhà bọn họ, bọn họ không thể không khuất phục Vũ Văn Nguyên Hoà, âm thầm chờ đợi cơ hội vạch trần bộ mặt thật của Vũ Văn Nguyên Hoà.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Vũ Văn Nguyên Hoà hoàn toàn không thể trở tay, chỉ có thể để mặc Tả tướng xuất tình nhân chứng và vật chứng.
Tả tướng Chu Kiệt là đại thần tâm phúc của Hoàng thượng, với tình hình trước mắt, chỉ cần là người thông minh đều hiểu rõ, Vũ Văn Nguyên Hoà phản quốc hay không không quan trọng, quan trọng là bây giờ đã có bằng chứng xác thực, Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn.