Gõ xong một vòng khoang miệng, cánh tay Phượng Khương Trần cũng mỏi nhừ.
Nên biết, chiếc đũa trúc này quá yếu, nàng phải sử dụng một lực quá mạnh mới có thể đảm bảo sự chính xác.
Nhưng cô thấy mỗi một chiếc răng của Túc Thân vương đều rất tốt mà, nếu dựa theo phương pháp chữa đau cũ của ông ta thì chẳng phải sẽ phải nhổ toàn bộ hàm răng sao?
Điều này đương nhiên không thể rồi, mặc dù Phượng Khương Trần không phải là nha sĩ nhưng cũng hiểu rõ đây không phải là cách giảm đau hiệu quả.
“Được rồi.
” Nàng ra hiệu cho Túc Thân vương có thể ngậm miệng lại, Cẳm Vương Lăng cũng không còn phải cầm gương đồng nữa, sau khi trả viên dạ minh châu lại cho Túc Thân vương phủ, Phượng Khương Trần không nói gì nữa, chỉ đứng đó trầm tư suy nghĩ.
Tất cả mọi người không ai dám quấy rầy nàng.
Phượng Khương Trần nghĩ đến tình huống kiểm tra lúc nãy, do dự trong chốc lát rồi bước lên phía trước một lần nữa: “Vương gia, ngài thử ấn má trái mình một chút.
”
Trong đầu nàng đã có phán đoán riêng của mình, nhưng lại không dám nói, bởi vì nếu nàng nói ra thì tất cả những chẩn đoán của Thái y trước đó đều sẽ bị xoá sạch, đây là một điều tối ky.
“Lý do?” Đáng tiếc Túc Thân vương không phải là một chủ nhân ngu xuẩn.
Phượng Khương Trần nhíu mày, nàng không quan tâm những gì mình nói sẽ đắc tội với bao nhiêu người mà điều quan trọng nhất là sẽ hại chết bao nhiêu người.
Ôi trời…
“Khương Trần, ngươi cứ nói đi, đừng ngại, Vương gia sẽ không trách ngươi đâu.
” Vương Cẩm Lăng gật đầu an ủi Phượng Khương Trần.
“Nói đi, tiểu nha đầu, ngươi đừng ra vẻ trước mặt ta nữa.
” Chuyện liên quan đến bệnh tình của mình, Túc Thân vương sao có thể không lo?
Biết rõ không thể tránh khỏi nên Phượng Khương Trần nhanh chóng nói ra phán đoán của mình: “Vương gia, Khương Trần nghỉ ngờ Vương gia không phải đau răng mà là đau vùng mặt.
”
Trong Tây y, đau vùng mặt còn được gọi là đau dây thần sinh số năm, là một loại đau dây thần kinh liên tục tái phát dữ dội xảy ra ở vùng phân bồ của dây thần kinh năm trên khuôn mặt.
Nó rất dễ bị nhầm lẫn với đau răng nên ngay cả ở thời hiện đại cũng sẽ chẩn đoán nhầm chứ đừng nói đến thời cổ đại.
“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Túc Thân vương trầm xuống, đằng đằng sát khí.
Phượng Khương Trần đã sớm biết nếu mình nói ra kết quả sẽ như thế này, nhưng vẫn cắn răng bước đến: “Vương gia, Khương Trần chắc chắn bảy phần, ngài có thể thử dùng đầu ngón tay ấn vào má trái của ngài, có phải càng đau hơn đúng không?”
Đau vùng mặt hay còn gọi là cơn đau đớn nhất thiên hạ, một khi phát tác nó có thể khiến người ta đau đến mức ngắt đi, vị Túc Thân vương này đúng là một người kiên cường, đau đớn dữ dội như thế nhưng ông ta vẫn còn có thể nói cười thoải mái.
Túc Thân vương nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Phượng Khương Trần, nửa tin nửa ngờ, đưa ngón tay ra nhân thử một cái.
*A…” Túc Thân vương đau đến mức thở hồn hến, trên trán đỗ mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt lại đằng đằng sát khí.
“Đau vùng mặt, quả nhiên là đau vùng mặt.
” Túc Thân vương ấn thêm máy chỗ nữa, sắc mặt càng lúc càng u ám.
Lần này, ông ta không thể không tin Phượng Khương Trần, sự thật đã bày ra trước mắt, mặt dù lúc gõ răng cũng đau nhưng cơn đau kia không hề tăng thêm.
Nhưng vừa ấn vào má… Sự tương phản lập tức lộ ra ngoài.
Túc Thân vương vẫn luôn cho là mình bị răng đau, căn bản chưa từng nghĩ đến vấn đề đau vùng mặt, trong nhận thức của ông ta, vùng mặt sao có thể đau được, cho dù che mặt thì cũng là toàn bộ khuôn mặt, sẽ không ấn vào một chỗ.
“Lang băm, lang băm, lang băm hại người, người đâu, kéo đám lang băm kia ra ngoài chém đầu cho ta.
”
Vùng mặt Túc Thân vương càng đau thì lửa giận càng ngút trời, ông ta vỗ bàn một cái rồi đứng dậy.
Căn phòng vẫn là căn phòng cũ, nhưng bởi vì Túc Thân vương đã đứng dậy nên trông nhỏ hơn rất nhiều, Phượng Khương Trần càng hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, nhìn thấy Túc Thân vương vẫn đang tức giận, nàng cố cắn răng đứng trước mặt ông ta…