Chương 413
“Đúng vậy, chỗ đó không thích hợp với Cửu hoàng thúc chút nào.” Một người như Cửu hoàng thúc phải là ngựa vàng ghế ngọc, giường cao gối mềm mới xứng với thân phận của hắn.
Vương Cẩm Lăng lắc đầu khẽ mỉm cười, Phượng Khương Thật thực sự quá bắt công, trên đời này có ai thích hợp với cuộc sống ở trong ngục tù? Nhưng Vương Cẩm Lăng cũng không muốn tiếp tục nói đến chuyện này nữa, hắn nhanh chóng chuyền đề tài, trực tiếp hỏi: “Khương Trần, ngươi có nghĩ chuyện Bách Thảo Viên bị bầy sói tắn công là do một người nào đó cố ý sắp đặt hay không?”
Câu hỏi của Vương Cẩm Lăng cực kỳ thẳng thắn, hắn tin Phượng Khương Trần có thể hiểu được.
Thứ mà Hoàng thượng và Tạ gia muốn không phải là chân tướng sự thật, bọn họ muốn nhân cơ hội này đạt được mục đích của mình.
Đây là một màn đọ sức giữa Hoàng thượng và Cửu hoàng thúc, là cuộc đấu vật giữa Vương gia và Tạ gia, bọn họ không quan tâm chân tướng là gì, chỉ cần ai có thể chiếm được thế thượng phong, ai bày ra cục diện thì đó mới là chân tướng.
Phượng Khương Trần ngẩng đầu nhìn lên, đón nhận ánh mắt sắc bén và kiềm chế của Vương Cẩm Lăng, khó hiểu hỏi: “Cẩm Lăng, ngươi muốn làm gì? Và tại sao ngươi lại muốn giúp Cửu hoàng thúc?”
Lúc này Vương Cẩm Lăng hẳn là nên phớt lờ những việc không liên quan đến mình mới đúng chứ?
“Ta không muốn làm gì cả, cũng không phải giúp Cửu hoàng thúc mà chỉ là đang suy xét cho Vương gia mà thôi. Nếu Cửu hoàng thúc ngã xuống chỉ vì chuyện này, Hoàng thượng sẽ bớt đi một đối thủ mạnh, ngài ấy có thể dành nhiều thời gian rảnh hơn nữa để ra tay với thế gia chúng ta, đến lúc đó Vương gia sẽ phải đứng trên đầu sóng ngọn gió. Ở Đông Lăng này, ai là người kiêng ky thế lực của các danh môn thế gia như chúng ta? Là Hoàng thượng. Thế lực của các gia tộc lớn ảnh hưởng đến người nào nhất? Cũng là Hoàng thượng. Nếu không phải chúng ta có căn cơ vững vàng ăn sâu bén rễ, và Hoàng thượng phải dựa vào chúng ta đề làm việc thì có lẽ, theo nguyên tắc hành động của mình Hoàng thượng đã đối phó với chúng ta từ lâu rồi. Thế gia và quyền lực hoàng gia vốn đã là một cuộc chiến sống còn, không có thuốc súng, nhưng Tạ gia lại muốn dựa vào Hoàng thượng, hừ… Một khi trở thành quân cờ của Hoàng thượng, thế gia vẫn còn là thế gia sao? Hơn nữa ngươi cho rằng Hoàng Thượng thực sự dám dùng người của thế gia sao? Không dám, ngài ấy không dám sử dụng chúng ta, ngài ấy sợ quyền lực của chúng ta càng lớn thì sẽ ảnh hưởng đến hoàng quyền của mình. Tạ Quý phu tiến cung đã mấy năm, nhưng tại sao vẫn không thể mang long thai? Thực sự là vì sức khoẻ sao? Khương Trần, chuyện của Tạ gia, ngươi tuyệt đối không được nhúng tay vào, trong hậu cung có quá nhiều thị phi, chỉ cần Tạ Quý phi mang thai, cho dù đứa con trong bụng nàng ta là gì đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ sinh Hoàng tử, mà Tạ gia nhất định sẽ liên kết với các thế gia khác đẩy đứa nhỏ ấy lên ngai vàng.”
Khi Tạ nhị phu nhân vừa bước vào Phượng phủ chữa bệnh, Vương Cẩm Lăng đã hiểu rõ kế hoạch của Tạ gia là gì, đáng tiếc Vũ Văn Nguyên Hoá đã đưa Phượng Khương Trần đi nhanh hơn hắn một bước.
Vương Cẩm Lăng dựa vào thành ghề phía sau, trong mắt hiện lên sự mệt mỏi và bất đắc dĩ, không còn sự nhàn nhã thản nhiên như khi còn ở trong căn nhà gỗ nhỏ trước đó nữa, trong lòng Phượng Khương Trần chua xót không thôi.
“Cẩm Lăng, có phải ta đã sai rồi không? Nếu không có ta, ngươi sẽ không bị cuốn vào những chuyện rắc rồi đó.” Chỉ vẫn đôi mắt của Vương Cẩm Lăng không được chữa khỏi, hắn vẫn luôn là đại công tử sống một cuộc sống nhàn nhã trong căn nhà gỗ nhỏ ấy, chứ không phải là đại công tử gánh vác sự hưng suy của Vương gia.
“Khương Trần ngốc, ngươi nghĩ quá nhiều rồi, đây vốn là trách nhiệm của ta, ta cảm thấy mình rất may mắn khi gặp được ngươi.” Trong đôi mắt trong veo như pha lê chứa đựng ý cười rạng rỡ và thứ tình cảm sâu thẳm mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.
Phượng Khương Trần không dám đối mặt với Vương Cẩm Lăng, vội vàng bưng tách trà lên uống để né tránh ánh mắt của hắn, Vương Cẩm Lăng cũng không để bụng, tiếp tục nói: “Khương Trần, ta vừa sinh ra đã được định là đại công tử Vương gia, cho dù trước đó có bệnh về mắt đi chăng nữa thì ta vẫn nhận được sự giáo dục mà một đại công tử nên có. Bởi vì bệnh về mắt, thất đệ đã thay ta gánh vác một thời gian dài, nhưng ta không thể vì thế mà rủ bỏ trách nhiệm của mình. Khương Trần, ta vẫn luôn biết ngươi là một cô nương thông minh, có lẽ cũng sẽ hiểu, người như chúng ta vừa sinh ra đã được hưởng thụ vinh hoa phú quý do gia tộc mang lại, cho nên cũng phải tự chịu trách nhiệm về những vinh hoa đó. Vì thế, ngươi từ chối ta, ta có thể hiểu được, bởi vì dâu trưởng Vương gia không dễ làm, đồng thời con dâu Hoàng gia lại càng khó hơn nữa, đặc biệt trước đó ngươi còn là vị hôn thê của Lạc vương, trong ngày đại hôn xảy ra chuyện như thế, cho dù Cửu hoàng thúc thích ngươi đi chăng nữa thì cũng không thể cưới ngươi làm thê tử.”
Vương Cẩm Lăng thở dài, cuối cùng vẫn phải nói ra những lời này, hắn không có thói quen nói xấu sau lưng người khác, điều này đi ngược lại với tác phong thường ngày của hắn.