Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 400




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 400

 

Suốt cả dọc đường nghênh ngang đi đến Thanh Duyên viện, Phượng Khương Trần không chút chột dạ, dưới ánh mắt đằng đằng sát khí của đám thị vệ phía sau, nàng vẫn bình tĩnh, kiêu ngạo.

 

Sau đó, khi Vũ Văn Nguyên Hoà hỏi, hắn chỉ nói rằng kẻ tài cao, gan cũng lớn, quả nhiên không hề sai chút nào.

 

Thực ra thì hắn cũng hiểu mặc dù cách này vô cùng đơn giản nhưng không phải ai cũng có thể làm được, ít nhất hắn không sở hữu khả năng y thuật giống như Phượng Khương Trần, còn người bình thường càng không có sự gan dạ thông minh của nàng.

 

 

 

Nhìn thấy Phượng Khương Trần xuất hiện, Đông Lăng Tử Thuần vui mừng khôn xiết, nhưng khi biết nàng đến đây nhờ hắn giúp đỡ nàng đến gặp Đông Lăng Vũ Cửu thì cả người lập tức ủ rủ, dáng vẻ hơi khó xử.

 

Mặc dù Đông Lăng Tử Thuần có chút lỗ mãng nhưng không phải là loại người ngu ngốc, làm sao có thể không biết tình hình hiện tại.

 

Thấy hắn như thế, Phượng Khương Trần biết rõ chuyện này đúng là rất khó xử nên cũng không nói thêm nữa, tuỳ tiện liếc mắt nhìn một cái, phát hiện miệng vết thương của Đông Lăng Tử Thuần dính nước, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

 

Bước lên phía trước mấy bước, không nói một lời lập tức mở lớp băng bó ra, phát hiện vết thương đã sưng tấy vì dính nước, sắc mặt nàng càng u ám hơn nữa, dạy dỗ nam nhân trước mặt một phen, sau đó chợt nhận ra hôm qua mình đã quên dặn dò hắn những việc cần chú ý liền lúng túng im miệng, lặng lẽ bôi thuốc và băng bó lại cho hắn.

 

Lúc đầu Đông Lăng Tử Thuần còn đang ghen tị với tình cảm của Phượng Khương Trần với Cửu hoàng thúc, nhưng bây giờ thấy nàng quan tâm đến mình như thế, hắn lại mỉm cười ngây ngốc.

 

Tuy nhiên hắn cũng không phải là người ngu ngốc, lúc này nhất định không thể đưa Phượng Khương Trần vào thiên lao, nhưng nhìn dáng vẻ sốt ruột của nàng, trong lòng biết rõ nếu hắn không chịu giúp đỡ thì Phượng Khương Trần chắc chắn cũng sẽ đi tìm người khác.

 

Ngay sau đó chọt nhận ra khi Phượng Khương Trần gặp rắc rối, người đầu tiên nàng nhớ đến là hắn, điều này chứng tỏ hắn cũng có một vị trí nhát định trong lòng nàng, nghĩ đến đây, Đông Lăng Tử Thuần lại cắn răng, chỉ cho Phượng Khương Trần một cách, còn có thể thành công hay không thì còn phải phụ thuộc vào khả năng của nàng.

 

Phượng Khương Trần nói lời cảm tạ, liên tục dặn dò hắn một số việc cần chú ý, đồng thời nói cho Đông Lăng Tử Thuần biết ba ngày sau mình sẽ đến kiểm tra vét thương một lần nữa.

 

Đương nhiên nàng cũng không quên đưa món canh mà người thê thiếp kia đã chuẩn bị lên cho hắn.

 

 

Nhưng không ngờ, nghe nàng nói như vậy Đông Lăng Tử Thuần có vẻ thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngẫm nghĩ kỹ lại lại cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, nhìn khắp toàn bộ Vương triều Đông Lăng này, ngoại trừ Cửu hoàng thúc không gần nữ sắc và Vương Cẩm Lăng có bệnh về mắt trước đó thì ai mà không có mấy nha hoàn thông phòng bên cạnh?

 

Phượng Khương Trần đang lo lắng về chuyện của Cửu hoàng thúc nên cũng không muốn nói nhiều với Đông Lăng Tử Thuần, thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào mình mỉm cười ngây ngô, lập tức cảm thấy sởn cả da gà, nhanh chóng cáo từ bỏ chạy lấy người.

 

Đi theo đường cũ rời khỏi Quận vương phủ, Vũ Văn Nguyên Hoà đang ngồi trên xe ngựa chờ nàng.

 

“Sao rồi?” Vũ Văn Nguyên Hoà vô cùng lo lắng, suy cho cùng với tình hình bây giờ, chẳng máy ai muốn nhúng tay vào chuyện này cả.

 

“Đến phủ của Tôn Chính Đạo.”