“Có người đến?” Phượng Khương Trần nói với Đông Lăng Vũ Cửu ngồi ở phía sau.
“Đang tìm chúng ta đó.
” Đông Lăng Vũ Cửu vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, Phượng Khương Trần quay đầu nhìn lại thì phát hiện trên cổ hắn nổi đầy mẫn đỏ.
Vừa đỏ vừa to, không cần nhìn cũng biết chắc chắn là vô cùng khó chịu, mặc dù toàn thân ngứa ngáy dữ dội nhưng lúc này trên mặt nam nhân vẫn không có bất cứ cảm xúc nào, ngay cả khi Thái Sơn sập xuống trước mắt thì vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh không hề biến sắc.
Giống như mấy nốt đỏ ửng kia không phải mọc trên người hắn vậy.
Phượng Khương Trần không biết mình đang bội phục hay là đau lòng cho hắn nữa.
“Tướng quân, có dấu chân ngựa ở đây, đoàn người của Cửu hoàng thúc chắc chắn đã đi theo hướng này.
“Đi, đuổi theo.
”
“Là Vũ Văn Nguyên Hoà.
” Biết rõ người đến là ai, Phượng Khương Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm.
An toàn rồi!
Nhưng ngay sau đó, nàng lại lo lắng nhìn Đông Lăng Vũ Cửu, chắc chắn sẽ không vì có viện binh đến, cảm thấy giữ nàng lại cũng vô dụng nên giết nàng đề giết khẩu đâu nhỉ?
Phương Khương Trần sợ đến mức trái tim nhảy dựng lên.
Cho dù Đông Lăng Vũ Cửu nhắm mắt lại cũng biết rõ Phượng Khương Trần đang nghĩ gì, trong lòng vừa tức giận vừa buồn cười.
Lúc trước để nàng đi chỉ là không muốn nàng tham gia vào những chuyện lộn xộn này, như tiểu cô nương ngốc nghéch này lại nhất quyết muốn dây vào, bây giờ mới biết sợ sao, thật là…
Ngu ngốc!
“Nghĩ gì vậy, ngồi yên đi!” Đông Lăng Vũ Cửu đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt đen lánh thâm thuý và thần bí giống như thạch anh màu đen, khiến người khác đắm chìm trong đó.
Phượng Khương Trần căn bản không kịp đề phòng, chỉ mới liếc nhìn một cái mà tâm trí đã bị ánh mắt ấy thu hút, làm thế nào cũng không dứt ra được.
Nàng ngây ngơ nhìn chằm chằm vào Đông Lăng Vũ Cửu, Đông Lăng Vũ Cửu đưa tay gõ nhẹ lên trán nàng một cái.
“A, đau…” Phượng Khương Trần vội vàng che trán lại.
Phải công nhận là Cửu hoàng thúc ra tay không hề có chừng mực chút nào, đau quá.
Nàng oán trách nhìn Đông Lăng Vũ Cửu.
Đây rõ ràng là đang mưu sát!
Nhìn cái trán sưng đỏ của Phượng Khương Trần, Đông Lăng Vũ Cửu hơi xấu hổ, vội vàng quay mặt sang chỗ khác, nghiêm túc nói: “Ngồi cho vững, lúc gặp Vũ Văn Nguyên Hoà thì hãy nói chúng ta đã gặp thiếu chủ của Dạ Thành, những người đó đều chết ở dưới tay hắn ta.
”
Phượng Khương Trần vui vẻ ra mặt, biết rõ Cửu hoàng thúc sẽ không giết nàng, cả người lập tức thả lỏng.
“Biết rồi…”Âm cuối kéo dài lê thê, loáng thoáng nghe ra hương vị đang làm nũng.
Đông Lăng Vũ Cửu cũng không nói ra, giả vờ như không nghe thấy, một tay ôm nàng, một tay giữ dây.
cương, giục ngựa đi về phía đoàn người của Vũ Văn Nguyên Hoá.
A…
Cả người Phượng Khương Trần cứng đờ, cúi đầu nhìn xuống bàn tay rộng lớn đặt trên hông mình, quên cả hô hấp, chỉ cảm thấy bên eo mình như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Cửu hoàng thúc đang ôm nàng, một Cửu hoàng thúc vẫn luôn không thích gần gũi với người khác đang ôm nàng!
Tuyệt quá đi, đúng là một bắt ngờ lớn!
Phượng Khương Trần mỉm cười ngây ngô, nhìn chằm chằm vào bàn tay đặt bên hông mình, không thể dời mắt.