Chương 376
Trước đó chủ tử của bọn hắn còn thề son sắt là sẽ bắt động, kết quả là đây sao?
Phượng Khương Trần lại không để tâm, chuyện này đã sớm nằm trong dự đoán của cô, sau khi băng bó vết thương kĩ càng, Phượng Khương Trần lầy thuốc kháng viêm ra, mạnh mẽ đút cho Đông Lăng Tử Thần hai viên, cũng đưa cho hai thị vệ ăn hai viên.
Bởi vì nàng không rảnh xử lý vết thương cho hai thị vệ, không phải nàng không có trách nhiệm của người thầy thuốc mà do Đông Lăng Vũ Cửu trong lòng nàng quan trọng hơn.
Thu dọn đồ vật xong, Phượng Khương Trần xoay người trèo lên ngựa:”Hai vị đại ca, trời tối rồi, các ngươi vẫn nên mau chóng hộ tống quận vương ra ngoài đi.”
“Hả, Phượng cô nương không đi ra sao?”
“Ta tới nơi này để tìm Cửu hoàng thúc.” Ngụ ý, cứu các ngươi thực chất chỉ là nễ mặt Cửu hoàng thúc mà thôi.
Cũng mặc kệ hai thị vệ nghĩ như thế nào, Phượng Khương Trần vứt lời này xuống rồi đi về phía rừng sâu…
“Cái này thật đúng là liều mạng mà.” Hai thị vệ lắc đầu, không còn cách nào, chỉ có thể thay phiên cõng Đông Lăng Tử Thuần đi ra ngoài.
Phượng Khương Trần đi thẳng một đường hướng về phía rừng sâu, có vẻ hai thị vệ sau lưng không nhìn thấy, nàng lấy đèn năng lượng mặt trời ra chiếu sáng, tìm kiếm dấu vết vó ngựa.
Một đám người xông vào rừng cây, nhánh cây và cỏ ít nhiều đều sẽ bị giẫm đạp, Phượng Khương Trần chỉ cần thuận theo phương hướng này đi là được rồi, có ánh đèn, lại thêm con đường bị người đi trước giẫm đạp, Phượng Khương Trần đuổi theo trên đoạn đường này cũng không có tốn nhiều sức lực.
Rất nhanh Phượng Khương Trần đã ngửi thấy mùi máu tươi, đồng thời càng ngày càng đậm, lo lắng của Phượng Khương Trần cũng càng ngày càng tăng, nàng sợ máu này là của Cửu hoàng thúc.
Vút…
Phượng Khương Trần bắt chấp ngồi lên ngựa, uễ oải bắt lực, quất thẳng vào nó, chạy về phía trước…
“Người nào?”
Nửa bên trên trên lưng tựa như có một bóng người, nhưng cái bóng kia lại là không nhúc nhích, không nói không rằng.
Phượng Khương Trần không chắc, quơ quơ đèn trong tay, kéo dây cương một phát, không còn dám tiến lên phía trước nữa.
Cách quá xa, Phượng Khương Trần chỉ mơ hồ nhìn thấy một cái hình bóng, cũng không biết là người hay là quần áo, hoặc là người đã chết.
Bị ánh đèn chiếu vào, bóng người kia cũng không làm gì, Phượng Khương Trần do dự một chút rồi tung người xuống ngựa, tay trái cầm đèn chiếu sáng, tay phải cầm súng đi về phía giữa sườn núi.
Phượng Khương Trần tự nhận lá gan không nhỏ, đối mặt với một đống thi thể lộn xộn này nhưng không hề có một chút áp lực nào, chỉ là mỗi khi đi qua một thi thể, nàng đều sẽ cầm đèn chiều lên một chút, xác định không phải Cửu hoàng thúc, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Chết chưa? Nếu là còn sống, ngươi kêu lên một tiếng, nếu không, ta liền tiễn ngươi một đoạn đường.”