Chương 371
Phân loại vật dụng xong rồi đem đi đóng gói để lên lưng, Phượng Khương Trần lại lên ngựa đuổi theo dấu vết ở sâu trong rừng rậm.
Mới vừa đi chưa đến một trăm mét liền thấy một xác sói, đi lên phía trước nữa lại là hai thi thể của thị vệ, còn có ba xác sói.
Nhìn thoáng qua xác bị cắn đến không thể nhìn ra của thị vệ, Phượng Khương Trần thở dài, cũng không có bị hù ngã, chỉ là có chút thương xót mà thôi.
Nàng từng tận mắt nhìn thấy một con hỗ nuốt sống người ta, lúc ấy nàng đang đứng ở bên cạnh, chỉ có thể bắt lực…
Dù cho có ở thời đại nào thì vẫn có một số người không liên can tới hòa bình thịnh vượng của dân chúng, không thể sinh hoạt giống với cuộc sống của người bình thường, bọn họ sống ở một khu vực rất nguy hiểm, coi thường pháp luật và đạo đức làm một số chuyện bẩn thỉu không ai biết.
Có thể là vì quốc gia, có thể là vì một tổ chức nào đó mà làm những chuyện không thể công khai ra ngoài.
ở Trung Quốc có một tổ chức thần bí dị năng có tên là “Long”, là vũ khí bí mật của chính phủ, bọn họ vì chính phủ mà làm những việc không thể đưa ra ngoài ánh sáng.
Những người trong tổ chức Long đều có năng lực dị thường khác nhau, sức mạnh của họ đều vượt xa người bình thường.
Có người có thể điều khiển được nước, điều khiển được lửa, điều khiển được tốc độ của thời gian, còn có người bẩm sinh đã có khả năng thôi miên, bẩm sinh có độc, rất đa dạng, thậm chí còn có năng lực chưa từng nghe qua.
Sở dĩ Phượng Khương Trần biết là bởi vì người của tổ chức Long đã từng đi tìm nàng.
Tổ chức Long có trách nhiệm đi truyền thụ cách kích hoạt siêu năng lực, nói rằng sóng điện não của nàng khác với người bình thường, rất có thể có siêu năng lực mà người thường không có, chỉ là chưa được kích hoạt thôi.
Nếu không có sự cố ngoài ý muốn kia có lẽ nàng đã là một thành viên của tổ chức Long, bởi vì nàng rất tò mò không biết siêu năng lực của mình là gì, chỉ tiếc là lúc đó nàng đã chết, toàn bộ đều bị mắt hết.
Phượng Khương Trần lắc đầu không nghĩ đến những chuyện của kiếp trước nữa, theo hướng hoa anh đào đi sâu vào trong rừng.
Một lát sau, bên tai truyền đến tiếng sói tru, Phượng Khương Trần vui vẻ, lập tức chạy đến nơi phát ra âm thanh.
Một tay kéo dây cương, một tay cầm súng, nếu nói ra thì dáng vẻ giống như là đang đi săn.
“Quận vương cẩn thận…”
“Vèo…”
“Con súc sinh!”
“Không được, làm sao ta có thể bỏ lại các ngươi, hoàng thúc, hoàng thúc còn ở trong rừng sâu chờ ta đi cứu.” Đông Lăng Tử Thuần căn bản không hề nghe đến lời khuyên của họ, ôm cánh tay bị thương gắt gao trừng mắt nhìn hai con sói trước mặt.
Nếu ánh mắt có thể giết được sói thì chắc hai con sói chắc đã sớm chết bởi ánh mắt sắc như dao của Đông Lăng Tử Thuần, đáng tiếc…
“Ngu ngốc, không biết tự lượng sức mình.” Phượng Khương Trần tức giận nói thầm.