Khi Lam Cửu Khánh chống lại dược tính của thuốc gây mê, lúc mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy Phượng Khương Trần cầm một cái kìm nhỏ, đâm tới đâm lui trên ngực hắn…
Lam Cửu Khánh muốn mở miệng quát mắng Phượng Khương Trần, nhưng phát hiện căn bản mình không nói được lời nào, hơn nữa toàn thân cũng giống như là bị người khác chế trụ vậy, không cách nào nhúc nhích.
Ma phi tán?
Cặp mắt Lam Cửu Khánh bốc lửa, chỉ hận không thể giết người.
Thứ đồ được tiêm vào cơ thể hắn tuyệt đối không phải là ma phi tán, ma phi tán nho nhỏ mà cũng muốn đánh ngã hắn, Phượng Khương Trần coi Lam Cửu Khánh hắn là ai.
Lúc này Lam Cửu Khánh vạn phần muốn mở miệng chất vấn Phượng Khương Trần, đáng tiếc ngoại trừ ánh mắt và đầu óc có thể hoạt động ra thì cái gì cũng không nhúc nhích được.
Hắn chỉ có thể nhìn Phượng Khương Trần vùi đầu vào cắt tới cắt lui trên vết thương của hắn, nhìn từng cục vải gạt nhuốm máu bị Phượng Khương Trần lấy ra, lại nhìn nàng cầm dao nhỏ tỏa sáng lấp lánh khoét vết thương của hắn ra.
Lúc này Lam Cửu Khánh mới phát hiện trên tay Phượng Khương Trần đeo một cái bao tay rất kỳ dị, bao tay của nàng nhỏ dài mà trắng nõn, tầm mắt nhìn lên Lam Cửu Khánh lập tức kinh hãi.
Hóa ra Phượng Khương Trần chật vật, chán nản cũng có một mặt đẹp như vậy.
Chuyên chú, tỉnh táo, tự tin, nghiêm cẩn.
Một nữ nhân lại có thể có một mặt mê người như vậy?
Hắn cho răng sư nương của hắn là nữ nhân ưu tú nhất thiên hạ này, thế nhưng trên người sư nương cũng không có loại phong thái của kẻ quyền thế giống như Phượng Khương Trần.
Tuổi còn nhỏ đã có khí phách như vậy, Phượng Khương Trần thật đúng là khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.
Tương truyền rằng mẹ của Phượng Khương Trần xuất thân từ một gia tộc lánh đời, chẳng lẽ là sự thật?
Bất tri bất giác Lam Cửu Khánh đã bị Phượng Khương Trần hấp dẫn, lệ khí trong mắt cũng hóa thành bình tĩnh, Lam Cửu Khánh bắt đầu nghiêm túc thưởng thức thủ pháp và vẻ mặt chuyên nghiệp của Phượng Khương Trầ Chỉ có điều, càng nhìn trong mắt Lam Cửu Khánh lại quấn quít càng sâu.
Đây là nữ nhân này đang làm gì vậy? May quần áo à?
Sau khi moi mũi tên moi ra, rửa sạch vết thương, lại cầm cây kim lên khâu lại vết thương của hắn.
Roẹt, roẹt.
Lam Cửu Khánh nghe được âm thanh da thịt mình bị kim khâu chọc thủng, da đầu không nhin được tê dại.
Nếu như không phải điều kiện không cho phép, hắn thật sự muốn bò dậy, đánh bay Phượng Khương Trần bằng một cái tát, chất vấn nàng: “Rốt cuộc là ngươi có biết y thuật không vậy, lúc này không phải là nên cầm cây dao nung nóng đỏ, sau đó hơ lên thịt để cho vết thương đông lại là xong chuyện sao.
Đây lại dùng kim, coi thịt của hắn là vải hả.
”
Đáng tiếc, bị hạn chế bởi thuốc gây mê nên Lam Cửu Khánh chỉ có thể nhịn.
Cho đến khi Phượng Khương Trần khâu vết thương của hắn xong, lại còn thuận tay kết một cái nút rất xinh xắn.