Thuần Vu quận vương mời Cửu hoàng thúc đến đi săn, đương nhiên sẽ có thị vệ đi theo nhưng cũng có thể thị vệ đã sớm bị ba bầy sói tách ra, chỉ còn lại vài hộ vệ ở lại bảo vệ Cửu hoàng thúc và Thuần Vu quận vương đều bỏ chạy.
“Hoàng thúc, hay là chúng ta cũng thi xem ai bắn chết nhiều sói hơn?” Thuần Vu quận vương đối mặt với bầy sói không hề sợ hãi, ngược lại còn phần khích hô to, vừa lui về phía sau vừa giơ cung tên lên bắn.
Chỉnh lại quần áo lụa là một lượt.
“Vút…” Một mũi tên bay ra cắm ở cổ họng sói, Thuần Vu quận vương đắc ý cười to, không để ý bầy sói đang lao tới, lại giương cung lần nữa.
“Bảo vệ quận vương cho tốt, đừng để hắn xảy ra chuyện không may.
” Cửu hoàng thúc nói với người thị vệ bên cạnh, đồng thời gọi thêm sáu người nữa, sai họ đi bảo vệ Thuần Vu quận vương.
Thuần Vu quận vương không phải là một người an phận, mà Hoàng thượng bảo hộ quá mức chu đáo, khiến cho hắn không nhận ra được tình hình hiện tại nguy hiểm ra sao.
“Nhưng mà, Vương gia…” Bên người ngài ấy không có nhiều người.
Thị vệ lưỡng lự.
Bọn họ biết rất rõ Hoàng thượng rất yêu quý Thuần Vu quận vương, Thuần Vu quận vương ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện.
“Bổn vương không sao.
” Đông Lăng Vũ Cửu lạnh lùng nhìn bầy sói, thúc ngựa đi đến chỗ cao, không chút hoảng hốt, trái ngược với bộ dạng không hề biết đến gian khổ của thiên hạ như Thuần Vu quận vương, Đông Lăng Vũ Cửu có khí chất vô cùng điềm tĩnh.
Mà con ngựa hắn cưỡi cũng không giống như ngựa chiến bình thường, khi bị bầy sói tấn công cũng không hoảng loạn hí lên, ngược lại bốn chân còn vô cùng bình tĩnh, vững bước mà chạy.
“Phải.
” Thị vệ nhìn thấy Cửu hoàng thúc ở bên này không xảy ra chuyện gì, ngược lại hộ vệ bên người Thuần Vu quận vương đều từng người ngã xuống.
Thuần Vu quận vương được bảo vệ rất tốt, đối mặt với sự tấn công của bầy sói và tử sĩ lại giống như đang đi du ngoạn, lúc chiến đấu thì rút lui gây sức ép cho thị vệ bên người, vài người đã vì sự tùy hứng của hắn mà gặp chuyện nhưng hắn lại hồn nhiên không để ý.
Đông Lăng Vũ Cửu có chút đăm chiêu nhìn thoáng qua những tử sĩ, khóe miệng lại nở một nụ cười lạnh lùng.
“Vút…” Giơ roi ngựa lên kéo dây cương, ngồi lên cơn tuần mã phóng đi nhanh, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, đi từ trên xuống lao về phía bầy sói.
“Cửu hoàng thúc…” Thị vệ hoảng hốt, cuống quít đuổi theo nhưng ngựa của bọn họ nghe thấy tiếng sói tru lập tức sợ nhũn cả chân, nào dám trực tiếp chống lại bầy sói, đợi bọn họ quay đầu ngựa thì Cửu hoàng thúc đã bỏ xa bọn họ rồi.
“Hoàng thúc…” Thuần Vu quận vương cũng sợ hãi, lập tức vứt bỏ mũi tên trong tay chạy đến, thúc ngựa xoay người muốn tiến về phía trước.
“Vút…”
Cửu hoàng thúc ngồi trên lưng ngựa, vó trước giương lên, nhảy lên đầu bầy sói, sau khi móng ngựa vừa hạ xuống thì “bẹp” một tiếng đã giẫm lên người con sói đói, trực tiếp làm não con sói vỡ nát.
“Tử Thuần, hoàng thúc sẽ cản ở phía sau, ngươi nhanh chóng hồi cung đi.
” Cửu hoàng thúc như có mắt ở phía sau, Thuần Vu quận vương đang chuẩn bị thúc ngựa đuổi theo đã bị Cửu hoàng thúc chặn lại.
“Không, Tử Thuần không thể mặc cho hoàng thúc ngươi gặp nguy hiểm, hoàng thúc, Tử Thuần tới giúp người.
” Đông Lăng Tử Thuần, cũng chính là Thuần Vu quận vương giương roi ngựa lên muốn đuổi theo nhưng lại bị bầy sói ngăn lại.
Mà lúc này, tử sĩ đang phục kích không quan tâm đến bọn thị vệ nữa, thoát ra muốn đuổi theo Cửu hoàng thúc.
Chẳng biết trên người bọn họ có cái gì nhưng đi đến đâu, bầy sói cũng không dám tắn công bọn họ, ngược lại còn chủ động tách ra.
Đông Lăng Vũ Cửu quay đầu lại nhìn thấy tình huống này, lập tức hiểu ra những con sói này quả nhiên là có người nuôi dưỡng.
Để giết được thực sự là hao tổn tâm sức.