Chương 362
“Phượng Khương Trần, cẩn thận.” Vương Cẩm Lăng và Vương Thắt nhìn thầy ba con sói một trước một sau tấn công Phượng Khinh Trần, mà Phượng Khương Trần vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích.
Con sói ở chính giữa mở miệng rộng định táp vào cổ Phượng Khương Trần, tim Phượng Khương Trần đập thình thịch, trong đầu lại nhớ tới các người lính già trong quân đội đã nói các cách giết sói khi tán gẫu với nhau.
*A…” Con dao mỗ trong tay xoẹt qua miệng con sói, Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy cỗ tay đau xót, một luồng khí nóng xông tới.
Phượng Khương Trần không dám né tránh, bởi vì hai con sói ở hai bên trái phải giống như đã hẹn nhau, đồng thời tấn công về phía Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần chuyền dao qua tay trái, thừa dịp hai con sói hai trái phải đang bổ nhào về phía trước, một dao cắt qua bụng của sói chính giữa, bởi vì dùng lực quá mạnh nên ruột, não và những thứ khác cũng bị văng ra, đầu con sói cũng yếu ớt rơi xuống.
Oe… Đám người Ôn Ngho đang ẩn nắp liên tục nôn mửa, Phượng Khương Trần mặt không đổi sắc.
Cứ như vậy, trong nháy mắt, hai con sói hai bên trái phải cũng nhào tới trước mặt, Phượng Khương Trần biết rõ lúc này nhất định phải hi sinh thứ gì đó, tay phải không thể bị thương, vậy tay trái đi.
Tay cầm dao một lần nữa chuyền qua tay phải, Phượng Khương Trần dường như mặc kệ con sói bên trái, cố hết sức tránh đi những chỗ hiểm, tắn công về phía con sói bên phải.
Bịch một tiếng, một người một sói lao vào đánh nhau, ngã văng ra đất.
Con sói bên trái vồ hụt, thấy thế liền nhào lộn trở về rồi lại nhào tới lần nữa, tay trái của Phượng Khinh Trần chụp lấy lông trên cỗ con sói, tay phải cầm con dao mổ dồn hết sức đâm vào cổ họng con sói, thấy con sói bên trái tấn công tới cũng mặc kệ móng vuốt sói có thể đả thương người, ôm con sói kia lăn lộn.
“Cạp…” Con sói bên trái nhào lên cố gắng cắn nhưng lại cắn trúng cỗ con sói bên phải.
“Tự giết lẫn nhau, đừng trách ta.” Phượng Khương Trần không để ý chính mình bị móng vuốt sói cào chảy máu, nàng cầm con dao găm cắm xuống, chỉ thấy Phượng Khương Trần đã mổ bụng con sói trong nháy mắt, phương pháp vô cùng thuần thục, pháp y thấy cũng phải bái phục.
Đương nhiên, giờ khắc này, Phượng Khương Trần cảm thấy rất biết ơn chị gái là pháp y năm đó đã nhẫn tâm chà đạp nàng, không có chị gái là pháp y chăm sóc dạy bảo, nàng cũng không có phương pháp quen thuộc như ngày hôm nay.
Một dao này cắm xuống dưới mổ bụng con sói, phải là đã giải phẫu mấy trăm thi thể mới luyện được như vậy.
Đương nhiên, lúc này Phượng Khương Trần cũng không dám lơ là, bởi vì con sói bên trái kia nhìn thấy không cắn được người, không chịu từ bỏ, tiếp tục tấn công về phía Phượng Khương Trần.
Phượng Khương Trần còn chưa đầy xác sói trên người ra lại bị đụng ngã xuống, mà tay phải đang cầm con dao mổ cũng bị xác sói đè, thứ duy nhất còn có thể cử động là tay trái nhưng cũng không thể ngăn cản được con sói kia hướng về phía mình cắn một miệng máu.
Ngay lúc Phượng Khương Trần nghĩ chắc hôm nay phải đỗ máu nhiều rồi thì một bóng đen xuất hiện.
“Vèo…” một tiếng, con sói máu chảy đầm đìa rơi xuống trước mặt nàng rồi lăn ra ngoài, máu cũng văng lên người nàng một chút.
“Oe…”
Dù cho Phượng Khương Trần có to gan lớn mật thì ngay lúc này vẫn bị dọa sợ, vội vàng đầy xác sói ra đứng lên, cả người giống như vừa bò ra khỏi vũng máu.
“Phượng Khương Trần, ngươi không sao là tốt rồi.” Vương Cẩm Lăng tay cầm kiếm sắc mặt trắng bệch, bộ dáng yếu ớt nhưng lại một mực đứng thẳng.
“Ta không sao, cảm ơn ngươi.”
Phượng Khương Trần lúc này mới biết được, hóa ra ngay vào thời khắc mấu chốt, Vương Cẩm Lăng đã cầm kiếm chạy lại đây.
“Ta phải là người cảm ơn mới đúng.” Nghĩ tới hình ảnh Phượng Khương Trần vừa mới giết sói, đôi mắt Vương Cẩm Lăng thầm tối sầm xuống.