Chương 361
“Bụp!”
“Grừ, grừ…”
Ôn Nghi vừa ngẩng lên là thấy một con sói cắm đứt cổ một nữ tử.
“AI Là Tiết Lâm, là Tiết Lâm!” Ôn Nghi khóc to lên.
“Câm miệng!” Phượng Khương Trần hung hăng trừng mắt liếc Ôn Nghi một cái, dọa đến mức nàng ta vội vã che miệng lại, chỉ dám nhỏ giọng nức nở.
Phượng Khương Trần không quan tâm nàng ta, tiếp tục đi về phía trước, lớn tiếng la lên: “ương Cảm Lăng, Vương Cẩm Lăng, ngươi đang ở đâu?”
“Đại công tử, Đại công tử đi đâu rồi? Nhiều sói quá, nhiều sói quá!”
Ôn Nghi tin mắt, Phượng Khương Trần nhìn theo mắt của nàng ta, chỉ thấy…
Chết tiệt!
Phượng Khương Trần khẽ chửi rủa một tiếng, chân phản ứng nhanh hơn não, đợi đến khi nàng hoàn hồn đã chạy tới bên cạnh Vương Cẩm Lăng.
“Phượng Tú, nguy hiểm lắm, đừng đi.” Đám người Ôn Nghi nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.
Lúc này, Phượng Khương Trần chính là thân tín của các nàng, các nàng rất sợ.
“Đừng có lại đây.” Phượng Khương Trần quát lớn một tiếng, động tác dưới chân không hề chậm lại.
Vương Cẩm Lăng và Vương Thất bị ba con sói vây quanh, cũng may Vương Cẩm Lăng và Vương Thất không giống những người bình thường, vừa nhìn thấy sói là hoảng sợ chạy loạn hay nhảy loạn lên.
Mặc dù Vương Cẩm Lăng không có võ công nhưng trên người lại có một luồng khí thế mà người bình thường không thể sánh được, không hề yếu thế khi đối mặt với ba con sói, đối mặt được với ba con sói, không hề yếu thế, khí thế uy nghiêm trên người áp chế ba con sói không dám làm bậy.
Con súc sinh này, nếu ngươi nói nó ngu dốt, nó lại cực kì nhạy cảm với nguy hiểm, nếu ngươi nói nó thông minh, hết lần này đến lần khác nó lại không phân biệt được người trước mặt là mạnh thật hay giả vờ mạnh.
Đối mặt với sự điềm tĩnh như bình thường của Vương Cẩm Lăng, ba con sói đều không dám làm càn, vừa mở to đôi mắt sâu thẳm màu xanh biếc vừa chảy nước dãi, đối diện với Cẩm Lăng.
Phượng Khương Trần cách Vương Cẩm Lăng mười bước chân đã nhìn thấy sau lưng Vương Cẩm Lăng ướt sũng, trong lòng chợt hiểu ra người đàn ông này không can đảm như trong tưởng tượng mà chỉ là dựa vào một chút khí thế trên người để áp chế tính hung tợn của con sói.
Nhìn qua những người khác cũng không được tốt như vậy, đối mặt với sói đều đã sợ mắt mật, con sói này cũng không hề kiêng kị việc cắn người, máu me tàn nhẫn nhưng Phượng Khương Trần chỉ có thể bỏ qua.
Người thân và người lạ khác nhau, dưới tình huống này nàng chỉ có thể bảo vệ Vương Cẩm Lăng và Vương Thất trước, về phần những người khác chỉ có thể đợi thôi.
BGIU 3 Phượng Khương Trần đang muốn tiến đến, con sói không kìm được liền gào lớn một tiếng.
Phượng Khương Trần biết con ba con sói này đã không còn có kiên nhẫn, cố ý đi lên phía trước, đồng thời phóng ra sát ý, ánh sáng xanh lục trong mắt con sói phai nhạt đi rất nhiều tựa như trong lòng sinh ra sợ hãi, nhưng lại chần chừ chưa quyết định.
Hai tay Phượng Khương Trần hai tay dính đầy máu người, sát khí trên người nàng hoàn toàn khác với khí thế của Vương Cẩm Lăng và Vương Thất.
“Hừ, súc sinh chính là súc sinh, vì miếng ăn mà không muốn sống, vậy thì ta tác thành cho ngươi.”
Phượng Khương Trần lấy ra một con con dao mổ lớn rạch ở chỗ ống tay áo và váy, chỉ thấy một giây trước còn là bộ váy phóng khoáng xuất trần, bây giờ đã biến thành một người lão luyện ăn mặc gọn gàng, để lộ cánh tay trắng như tuyết, chỉ có điều là lúc này không ai để ý điều này.
Sau khi rạch bỏ những phần y phục vướng víu, Phượng Khương Trần tăng tốc một lần nữa: “Vương Cẩm Lăng, bên phải.”
Phượng Khương Trần lao về phía trước, ba con sói thầy thế cũng nhảy ra phía trước, Vương Cảm Lăng và Vương Cẩm Hàn tránh qua bên phải, Phượng Khương Trần và ba con sói đối mặt với nhau, chỉ có một người ngăn ba con sói lại, thật là nguy hiểm.