Phượng Khương Trần nhìn mấy công tử thế gia xa xỉ này, không biết vì sao trong lòng nàng lại nhớ đến hài tử ngã vỡ đầu, lại vì không có tiền trị liệu mà suýt chịu chết.
Còn đám quan viên ở đây, một chút cơm cũng mấy ngàn mấy vạn, còn mấy hài tử nghèo khổ thì mùa đông dài chỉ mặc độc một kiện áo đơn, lạnh run lên giữa trời rét.
Phượng Khương Trần cũng không cho mình là kẻ lương thiện, nhưng lúc này nàng cảm thấy mắt có phần ca cay.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh lam, rồi Phượng Khương Trần tự nói với chính mình: Đừng nghĩ nhiều nữa, những chuyện đó cũng có can hệ gì đến nàng đâu?
Nhưng hành động này của nàng, trong mắt mọi người lại biến thành nàng không viết thi được, tìm cách trốn tránh.
Tất nhiên Ôn gia tiểu thư sẽ không bỏ qua cho Phượng Khương Trần, đắc ý hỏi: “Sao rồi? Phượng tiểu thư không viết ra được sao? Nghĩ cũng phải, trước khi vào Bách Thảo Viên thì có thể tìm người làm một bài trước, bây giờ thì không thể nữa Nhập viên thi được làm sẵn trước, hoặc là tìm người làm thay, đó đã thành luật bát thành văn giữa những thế gia.
Dù sao thi từ nhập viên ai ai cũng biết, nhưng sẽ không nói thẳng ra như vậy.
Mọi người liéc mắt sang Ôn tiểu thư một cái, ngoan ngoãn im lặng, sợ sẽ bị dính vào chuyện này.
Vương Cẩm Lăng cười lắc lắc đầu, nhưng không nói gì cả.
Vương Thất nhỏ giọng hỏi hắn, rằng vì sao không hỗ trợ.
Vương Cẩm Lăng cũng nói với vẻ tự tin mười phần: Phượng Khương Trần không cần, điều ta cần làm là giúp nàng truyền danh tiếng của nàng hôm nay ra bên ngoài, giúp nàng “thêu hoa trên gắm!”
Phượng Khương Trần thật sự không muốn có vấn đề với những thế gia không quen biết này, vì với cuộc sống và nghề nghiệp của nàng hiện tại, nhất định nàng phải giao tiếp với những người này.
Đây không phải lợi thế của nàng, mà chỉ có bản thân những người này, mới có thể đại xao một bút.
Tuy vị trí cao thắp của một người không thể quyết định khí thế của người đó, nhưng có vị trí cao hơn, rõ ràng Ôn tiểu thư này mạnh miệng hơn.
Phượng Khương Trần không muốn cho nàng ta như nguyện, bèn bước lên bậc thang, đi về phía Ôn gia tiểu thư.
“Ngươi muốn làm gì?” Ôn gia tiểu thư bị khí thế gây sự của Phượng Khương Trần làm cho hoảng sợ, vội vã ổn định tâm trạng mà hỏi.
“Phú thi đó? Không phải Ôn tiểu thư bảo phải phạt ta sao?” Phượng Khương Trần đi đến trước mặt Ôn gia tiểu thư, ngừng máy bước, rồi lại tiếp tục đi lên trên nữa.
“Tạ phu nhân, Ôn tiểu thư cố ý phạt Khương Trần phú một bài thi, Khương Trần nào dám không theo!”
Nếu nàng không viết, bài Vịnh Mẫu Đơn kia sẽ biến thành thứ nàng tìm người viết thay.
Nàng có thể không để những chuyện đó trong lòng, tuy nhiên.
Thủ thi kia là do Vương Cẩm Lăng đích thân chấp bút viết ra, nếu có chuyện, người mắt mặt không chỉ là Phượng Khương Trần nàng, mà còn phá hỏng cả thanh danh Đại công tử của Vương Cẩm Lăng…
Thanh danh, với Phượng Khương Trần nàng mà nói, nó chẳng quan trọng, nhưng nó không đúng với Vương Cẩm Lăng, vì đó là nền móng để hắn đứng vững giữa những thế gia.
Nàng không thể phá hư thanh danh của Vương Cẩm Lăng.
Tất nhiên Tạ phu nhân hiểu được đạo lý trong đó.
Bài thơ phạt này, Phượng Khương Trần không chỉ phải viết, mà còn phải viết thật hay.
Nếu không, mặt mũi của Đại công tử Vương gia cũng sẽ bị mắt trong thi hội này.
Nếu nói Cửu Hoàng thúc đưa Phượng Khương Trần đến là do chính Phượng Khương Trần gây náp động, nhưng sau đó là nàng bị ép buộc, bị mọi người bắt trở thành tiêu điểm trong đám người.
Trong số những người ở đây, thì đã có hơn chín phần cho rằng Phượng Khương Trần chỉ là một cái bao cỏ, muốn nhìn thấy nàng bị chê cười, cũng không ngờ nữ tử như bao cỏ này lại hết lần này đến lần khác làm nảy sinh cái nhìn mới của mọi người đối với nàng.
Thủ thi trước đó, trung quy trung củ, không tính là sắc sảo, nhưng so với từng người cũng không xem là kém cạnh, vừa nghe đã biết là công phu hàng dưới, nhưng hiện tại thì sao?
Tạ phu nhân cũng hiếu kỳ lắm.
Không biết Phượng Khương Trần có chuẩn bị thủ thi thứ hai hay không, rồi thủ thi thứ hai này lại như thế nào nữa?
“Phượng tiểu thư!”