Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 343




Chương 343

 

Trong Bách Thảo Viên, bách hoa nở rộ, tranh kì khoe sắc, mà những nữ tử đi xuyên qua khóm hoa còn kiều diễm, động lòng người hơn cả.

 

Cẩm y hoa phục, ngọc thạch châu báu, khi nhàn tĩnh thì hoa đẹp soi nước, khi di chuyển thì như liễu rũ gió lay, xinh đẹp động lòng người, ý đúng là nói quý nữ Đông Lăng.

 

Các nàng xinh đẹp động lòng người, tư thái tao nhã, tài hoa bất phàm, nhưng cố nhiên lại thiếu một phần khí khái. Nếu không nhìn mặt, từ xa xa trông lại, trông các nàng cứ như được đúc từ cùng một khuông ra.

 

Trong Bách Thảo Viên, chúng phu nhân và mỹ nữ chiếm một bên, nhóm thiếu niên công tử ở bên còn lại.

 

Tuy giữa hai bên đã có một cái bình phong vô dụng ngăn cách, nhưng ai cũng loạn cả lên. Hai mắt trao đổi ngẫu nhiên, dù không đến mức giấu giấu diềm diếm, nhưng cũng không tình tự rõ ràng.

 

Dù là nam nữ có đồng tịch, cũng không thấy nửa phần thất thó. Thế gia ở Đông Lăng, giáo dững này không phải thứ người bình thường có thể so bì được.

 

Dù thi hội chưa bắt đầu, nhưng người đã đến gần đông đủ, chỉ cò công tử của Tạ gia và Vương Cảm Lăng.

 

Chủ nhân của thi hội, Tạ phu nhân mặc một bộ cẩm phục màu xanh ngọc, bên ngoài ước chừng có mười tầng lụa mỏng, trên người còn đeo thêm một bộ bảo thạch đồng hệ màu, châu quang bảo khí, quý khí mười phần. Lúc này vây bên người bà ta đầy nào những phu nhân và tiêu thư thế gia, hệt như trăng giữa sao sáng.

 

Trông bộ dạng Tạ phụ nhân cũng cao hứng lắm Trước nay Huỳnh Dương Trịnh thị có quan hệ tốt với Tạ gia, diện mạo Trịnh thị phu nhân trông đầy hân hoan, đứng bên cạnh Tạ phu nhân mà cười bảo: “Thi hội hôm nay thật đúng là náo nhiệt, vẫn là Tạ phu nhân bà có mặt mũi. Trước nay Đại công tử chưa từng xuất hiện trong thi hội, đây chính là lần đầu tiên!”

 

Rõ ràng là lời nịnh hót, nhưng người này lại nói với vẻ mặt đầy thản nhiên, cũng khiến trên mặt Tạ phu nhân nhiều thêm vài phần ý cười.

 

Ý nói Đại công tử đó đích thị Vương Cẩm Lăng, mà người có thể được xưng tôn là Đại công tử, ở Đông Lăng này cũng chỉ có một mình Vương Cẩm Lăng.

 

Đại công tử, ngữ này chứng tỏ Vương Cẩm Lăng hắn không chỉ là Đại công tử của Vương gia, mà còn là Đại công tử của toàn thế gia ở Đông Lăng. Phần tôn vinh này, cũng không phải là người bình thường có thể có được.

 

“Vậy cũng không đúng, nghe nói sau khi tật mắt của Đại công tử được tốt, hắn luôn lạnh lùng khó gần như băng tuyết, Đại công tử không tiếp ai cả, chỉ có thi hội của Tạ phu nhân là hắn mới đến!” Người bên ngoài cũng phụ họa theo, nhưng không hề nói thẳng là chính thi hội này cũng chỉ dành riêng cho Vương Cẩm Lăng.

 

“Hảo thi, hảo thi, Tạ Tam công tử không hỗ với danh xưng Đào Hoa công tử. Một thủ Vịnh Đào thi này của ngươi, thật sự quá khéo léo!” Lối vào hiện huyên náo một trận.

 

“Là Tạ gia công tử và thiên kim, quả là nhân trung long phượng!” Các phu nhân bên cạnh cười tán thưởng, mà đám thiên kiêm lại càng kéo dài cổ hơn.

 

Tạ Đại công tử và Nhị công tử đã thành thân, nhưng Tam công tử kia vẫn chưa lập thất. Nếu như có thể nhân đó mà nhập vào Tạ gia, vậy thật là chuyện tốt!

 

Tất nhiên còn có một nguyên nhân nữa: Nếu Tạ Tam đã đến đây rồi, vậy Đại công tử cũng sẽ đến!

 

Lời của Phượng Khương Trần không hề sai, hiển nhiên diễn viên chính phải luôn đến cuối cùng. Dường như hôm nay nàng đã cướp mắt sự nổi bật của Vương Cẩm Lăng.

 

“Chỉ là qua mắt thợ thôi!” Tạ phu nhân khiêm tốn nói, nhưng trên mặt đã giấu không được ý cười nữa, tận tình nói với mấy cô nương đang xung xoe bên cạnh: “Đi chơi hết đi, đừng theo nhóm thái bà chúng ta nữa!”