Chương 330
Đến lúc này, Vũ Văn Thanh cũng coi trọng cái liếc mắt của Vũ Văn Thanh.
Cửu Hoàng thúc không nhân cơ hội này để buộc hắn thề trung, mà chỉ nói hắn biết biện pháp giải quyết tận gốc, vậy Vũ Văn Thanh hắn cũng sẽ không bị quản chế nữa.
“Có thể giúp được ngươi là tốt rồi.” Phượng Khương Trần cũng khẽ thở phào.
Không ngờ là biện pháp này thật sự có thể sử dụng được.
“Tất nhiên có thể giúp đỡ. Ta phải đi trước vội việc, máy ngày tiếp cứ nói với ta.” Mặt Vũ Văn Thanh đầy vui vẻ, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Phượng Khương Trần cũng không nói thêm gì nữa. Chuyện cần làm là phải hoạt động thật sự, chứ không đơn giản chỉ là lý luận suông như thế. Chỉ là đừng lo, bọn họ có hướng để đi đến nơi, còn lại cứ giao cho phụ tá đi hoàn thành đi.
Vũ Văn Thanh quyết định, đợi sau khi phụ tá đưa ra biện pháp chế định thao tác, hắn bèn tự đến Cửu vương phủ. Có thể nghĩ ra cách lầy binh nuôi quân, có tài lo lắng cho thương binh, vậy Cửu Hoàng thúc này đáng đề hắn ta trung thành.
Vẻ mặt Vũ Văn Thanh đầy vui mừng, chỉ hận không thể lao vào thật nhanh, nhưng hắn ta vừa đi đến cửa thì hắn mới đột ngột nhớ ra một chuyện còn lớn hơn nữa…
“Phượng Khương Trần, ta không hề nói với ngươi tháng sau ta sẽ không còn lương thảo nữa, hơn nữa bây giờ đã qua mùa gieo trồng vào mùa xuân, đã hơn nửa năm rồi ta không có chút lương nào.” Vũ Văn Thanh lớn giọng bảo.
Vũ Văn Thanh không tin Cửu Hoàng thúc không biết vấn đề này. Nếu biết, Cửu Hoàng thúc cũng phải nghĩ ra cách ứng đối mới đúng.
Cửu Hoàng thúc cũng sẽ không đến mức đưa ra cho hắn ta những biện pháp lâu dài, dù sao cũng phải giải quyết được sự khẩn cấp của hắn chứ.
“Mượn đi, không có lương thì ngươi đi mượn.” Phượng Khương Trần sợ hãi.
Trong lòng nàng thầm nghĩ tên Vũ Văn Thanh này đúng là dở hơi, sao có thể trở thành Đại Tướng quân nhỉ? Phỏng chừng là do có xuất thân quá tốt, quân nhân thế gia.
“Mượn? Phải mượn ai?” Lương thảo của ba mươi vạn đại quân cũng không phải con số cỏn con, không có mấy người ở Đông Lăng Vương Triều có thể mang ra được.
“Cứ thấy ai có lương, ngươi cứ tìm người đó mà mượn.” Phượng Khương Trần lập tức xem thường, mặc kệ Vũ Văn Thanh đi, trực tiếp chạy lấy người.
Mới vừa ra khỏi thư phòng thì nàng thấy ngay Chu Hằng đến tìm mình, nói là Vệ tướng quân đã đưa Vệ phu nhân đến xin chẩn bệnh. Phượng Khương Trần bèn quay về phòng đề chuẩn bị, đồng thời để Chu Hằng sắp xếp cho Vệ phu nhân, đưa nàng ấy đến phòng phẫu thuật.
Những thứ bên trong phòng phẫu thuật có thể cất đi sử dụng như một phòng khám nhỏ, mặc dù nàng muốn biến Phượng phủ trở thành bệnh viện, nhưng nàng không có ý định chữa bệnh cho những người ta ở trong đại sảnh.
“Tô Vân Thanh. Phải rồi, hắn có lương, đi tìm hắn mượn!” Vũ Văn Thanh căn bản không có thời gian quan tâm xem Phượng Khương Trần đi đâu vậy.
Phượng Khương Trần truyền đạt thay cho hắn, lại đưa ra được biện pháp, như thế là đã đủ.
Thời gian sau đó Vũ Văn Thanh vô cùng bận rộn, ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, cố gắng cụ thể hóa kế hoạch của Vũ Văn Thanh, hơn nữa còn đem kế hoạch này đến Tô phủ mượn được rất nhiều lương thảo.
Tất cả đều thuận lợi lạ thường, trong lòng Vũ Văn Thanh lại càng cảm thấy cảm tạ Cửu Hoàng thúc hơn, vì đã an bài tất cả mọi thứ thỏa đáng như vậy, mà bản thân hắn cũng không hề ra mặt. Khi ngoại nhân nhìn vào, căn bản họ không thấy được hình bóng của Cửu Hoàng thúc.
Lâm Cửu Khánh nhận được phác thảo kế hoặc của Vũ Văn Thanh từ trong tay Tô Vân Thanh, thì đánh giá vốn hắn dành cho Vũ Văn Thanh, “nhân tài trời sinh”, đã biến thành “tướng tài trời sinh”.
Họ cũng coi trọng Vũ Văn Thanh này hơn nhiều.