Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 329




Chương 329

 

Vốn Phượng Khương Trần còn không có khẳng định quá nhiều, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại của nơi này, công nghiệp và nông nghiệp cũng không phát triển, biện phát nâng cao sản lượng duy nhất là thêm nhân lực đầu vào.

 

Trong tay Vũ Văn Thanh nhân lực rất lớn. Chỉ cần hắn nhập vào một phần nhỏ thôi, thì sẽ thu vào lượng tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Huống chỉ Vũ Văn Thanh làm như thế cũng có thể khiến Hoàng thượng nghẹn lời, không nói được gì.

 

Dù sao Hoàng thượng cũng không bắt Vũ Văn Thanh phải giải trừ quân bị. Hắn ta có thể sử dụng ba mươi bạn người trong tay một cách quang minh chính đại.

 

Không biết bản thân có thể nhúng một tay, phỏng chừng kiếm được nhiều tiền.

 

Càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này tốt, hai mắt Phượng Khương Trần nhìn Vũ Văn Thanh như vô cùng trong suốt: “Vũ Văn Thanh, ngươi bị ngốc à, không biết suy nghĩ à? Ngươi có đến ba mươi vạn nhân, sao có thể hôm nào cũng bắt họ đi làm ruộng được? Ngươi có thể chia bọn họ ra làm mấy nhóm, thay phiên giải quyết. Chưa kể có thể buổi sáng bọn họ làm công, buổi chiều lại huần luyện cái khác, tóm lại ngươi hoàn toàn có thể sắp xếp được thời gian.”

 

Ở hiện đại, chuyện bộ đội làm ruộng nuôi heo đều là chuyện rất bình thường. Công việc hậu cần là việc rất quan trọng, thiếu ai thì cũng không thể thiếu bộ hậu cần.

 

Trước kia lúc nàng ở trên chiến trường đã nghe những người tham gia quân ngũ từng nói, thậm chí lúc bọn họ ở trong quân đội còn có đất riêng của mình, mỗi tháng còn có nhiều thức ăn hơn những người khác, còn có rất nhiều loại rất tốt.

 

Mặt khác, trong quân đội nhàm chán, họ còn có thể cưỡi heo đi ra ngoài, vừa cưỡi heo rồi vừa đánh nhau. Buổi tối thì họ lại đi bắt cá đem nướng ăn, tất nhiên bị bắt rồi thì sẽ thảm lắm, dù là lỗi nặng hay là chuyện nhỏ, thì nghiêm trọng còn có thể bị đá thẳng ra ngoài.

 

Tóm lại, ở trong quân đội, trừ huần luyện ra thì còn rất nhiều chuyện khác có thể làm. Nếu không, ngày nào cũng huấn luyện, vậy cũng không còn là người nữa.

 

Nói đến huấn luyện, Phượng Khương Trần cũng biết một số phương pháp huấn luyện ở hiện đại, chẳng qua nàng sẽ không nói những chuyện đó với Vũ Văn Thanh.

 

“Trừ cách đó ra thì còn cách nào khác không? Chỉ làm ruộng thôi là chưa đủ, trong tay ta có ba mươi vạn người, vậy cần phải có thêm nhiều đất.”

 

Biện pháp này của Cửu Hoàng thúc thật là tốt, ngoài mặt vừa có thể khiến Hoàng thượng thả lỏng, nghĩ hắn không luyện binh, mỗi ngày cứ đưa một đám binh sĩ đi làm việc đồng áng.

 

“Trừ trồng trọt ra, ngươi còn có thể để bọn họ học được một số tay nghề vân vân khác. Không phải ngươi nói tàn binh sau khi xuất ngũ thì không nhận được đủ kim tiền trợ cấp, nuôi không được gia đạo sao? Vậy thì ngươi nên an bài họ ở trong quân doanh, cho họ học một ít kỹ năng. Sau này họ rút khỏi chiến trường rồi, họ cũng có thể nuôi sống chính mình.” Phượng Khương Trần rất hiểu nỗi khổ của người bị thương.

 

Tàn tật bẩm sinh thì không thể thay đổi, nhưng sinh ra lành lặn lại bị tàn tật thì sao? Một người đang khỏe mạnh đột nhiên không thể hành động, đả kích như thế không phải người bình thường có thể chấp nhận được.

 

Kiếp trước những người như vậy không hiếm thấy, chỉ là chế độ của kiếp trước thì hoàn thiện hơn hiện tại nhiều, quân nhân bị thương ở kiếp trước có thể được sự an trí thích đáng của chính phủ.

 

Tuy rằng không thể đổi lại sự khỏe mạnh của cơ thể bọn họ, nhưng ít ra họ có thể đổi lấy cuộc sống của người giàu có.

 

Nhưng còn bây giờ thì sao? Vì quốc gia này, bọn họ mắt đi cơ thể khỏe mạnh, ngay cả người nhà cũng không nuôi sống nổi, có thể thầy hoàng đế này không có tình người đến mức nào.

 

Phượng Khương Trần nắm quyền, áp chế sự xót xa trong lòng.

 

Nàng không phải thánh mẫu, nàng thay đổi không được thế giới này, nàng chỉ có thể góp chút sức lực nhỏ của mình.

 

“Được, vậy cứ làm thế đi!” Vũ Văn Thanh vỗ bàn, kích động nói: “Phượng Khương Trần, cách này rất tốt, ta sẽ đi cho người sửa soạn ngay, vậy tiếp tục thì mấy năm sau binh sĩ của ta cũng không lo lắng vấn đề no bụng.”