“Đa tạ, ta không thể dùng.” Nàng căn bản không muốn tiếp xúc thêm một bước với Lâm Cửu Khánh.
Nam nhân này rất nguy hiểm, như mê như thật, mà nàng chỉ mong một cuộc sống bình thường.
“Nếu có gì ta đã mang ra, ta sẽ không thu lại.
Ta cho ngươi rồi thì chính là của ngươi.
Không cần, ngươi cứ quãng lấy.” Lâm Cửu Khánh nhẹ nhàng quăng tắm lệnh bài qua lại vào tay Phượng Khương Trần.
“Lâm Cửu Khánh, ta đã giúp ngươi cứu một người, chúng ta không còn ai nợ ai nữa.
Lệnh bài này rất quý giá, ta không giữ nó nỗi.” Phượng Khương Trần thấy Lâm Cửu Khánh sắp đi thì vội vã tiến lên ngăn cản, đưa lệnh bài về lại trước mặt Lâm Cửu Khánh.
Thứ này vừa nhìn là biết đại diện cho Lâm Cửu Khánh, đừng nói là quăng đi, cả đưa ra cho người ngoài xem cô cũng không dám!
“Không còn ai nợ ai nữa? Đó là do chính ngươi nghĩ thôi.” Lâm Cửu Khánh nhìn Phượng Khương Trần đang vô cùng bướng bỉnh, cũng không nói nhiều, trực tiếp tách tay nàng ra, trèo tường mà đi.
“Lâm Cửu Khánh!” Phượng Khương Trần muốn đuổi theo, nhưng mà…
Quên đi… nhận trước vậy, dù sao nàng không dùng là được.
Nàng ngáp cho một cái, nhìn lên sắc trời, chắc chắn là không còn cách nào ngủ bù nữa.
Phượng Khương Trần chuẩn bị đi rửa mặt bằng nước lạnh, đổi y phục mới, đợi hỏa vệ tướng quân đưa phu nhân của hắn đến nữa.
Cũng không biết có phải đó là bệnh đục tinh thể không.
Mệt chết nàng!
“Vân Thanh, ta đã đưa Cửu Châu lệnh bài cho Phượng Khương Trần, sau này nếu nàng có cầm lệnh bài đến tìm ngươi, ngươi hãy nhớ cho kĩ!” Lâm Cửu Khánh bước vào mật thất Tô phủ dặn dò Tô Vân Thanh.
“Cửu Châu lệnh bài? Cửu Khánh, ngươi điên rồi?” Tô Vân Thanh xông lên trước nhìn Lâm Cửu Khánh, hắn hoài nghỉ rằng nam nhân đứng trước mặt này không phải Lâm Cửu Khánh.
Người như Lâm Cửu Khánh, khôn khéo cơ trí, không gần nữ sắc, không ngờ lại đưa Cửu Châu lệnh bài cho một nữ nhân.
Quan trọng hơn là không ngờ Lâm Cửu Khánh lại kéo Phượng Khương Trần vào thế giới của bọn họ, rất không sáng suốt!
“Một tắm lệnh bài thôi.” Lâm Cửu Khánh lơ đễnh phẫy tay.
Cửu Châu đề quốc đã vong, Cửu Châu lệnh bài sớm không còn ý nghĩa nữa.
“Cửu Khánh, đó không phải tắm lệnh bài bình thường.
Trên thế gian này, người có thể xuất ra Cửu Châu lệnh bài của ngươi cũng chỉ có Bộ Kinh Vân, bây giờ Phượng Khương Trần là người thứ ba.
Hơn nữa, con người của Phượng Khương Trần kia không còn giống như trước nữa, chúng ta không thể thấu hiểu con người hiện tại của nàng, ngươi làm như vậy có phải là qua loa lắm không?” Tô Vân Thanh có phần hối hận vì trước kia đã đưa Phượng Khương Trần đến trị thương cho Lâm Cửu Khánh.
Nếu không hai người sẽ không quen nhau, lại càng không có phiền phức hiện tại.
Phượng Khương Trần biết càng nhiều, chuyện càng nguy hiểm.
“Vân Thanh, con người Phượng Khương Trần này chắc chắn sẽ được việc.
Cửu Châu lệnh bài ở trong tay nàng sẽ có chỗ hữu dụng.” Phượng Khương Trần tuyệt đối không phải một nữ nhân mong mỏi sự bình thường, điều này Lâm Cửu Khánh có thể chắc chắn.
Dù Phượng Khương Trần có mong muốn được bình thường, thì hiện tại cũng không thể nữa, bởi vì hắn không cho phép.
“Nhưng mà, nàng… là nữ nhân của Phượng tướng quân.
Cửu Khánh, ngươi đừng có quên, rằng dòng họ Phượng này thì đại diện cho điều gì!” Tô Vân Thanh vẫn còn giãy dụa.
Phượng Khương Trần là một trợ thủ không tôi, nhưng… hệ số nguy hiểm cũng cao.
“Vân Thanh, Phượng Ly bộ tộc đã bị diệt sạch từ sớm, họ Phượng cũng không tỏ vẻ mình có quan hệ với Phượng Ly bộ tộc.
Dù Phượng Khương Trần nàng là hậu nhân của Phượng Ly bộ tộc, vậy thì đã sao?”
Lâm Cửu Khánh hắn đã nhận định chính là nữ nhân tên Phượng Khương Trần này.
“Cửu Khánh, ngươi thật sự muốn dùng nàng?” Tô Vân Thanh biết phàm là chuyện Lâm Cửu Khánh đã quyết định, vậy tất không ai có thể thay đổi.
Lâm Cửu Khánh gật gật đầu: “Vân Thanh, ta biết cái gì nên làm và cái gì không nên.
Chỗ Phượng Khương Trần ta đã có tính toán cả rồi, sẽ không để nàng ấy biết quá nhiều.”