Chương 318
Gió đêm thổi khiến cả người nàng lạnh toát. Phượng Khương Trần tự rúc bản thân mình vào trong lòng Lâm Cửu Khánh.
Lâm Cửu Khánh không chỉ không cự tuyệt mà còn vô cùng phối hợp.
Khụ khụ…. Nếu Tô Vân Thanh nhìn thấy, hẳn mắt cũng lồi ra ngoài mắt.
Cửu Khánh, không phải ngươi ghét nữ nhân lắm sao?
Cửu Khánh, không phải ngươi không thích chung đụng với người khác sao?
Rốt cuộc Phượng Khương Trần là ai mà đáng để ngươi ngoại lệ liên tục với nàng như vậy? Thậm chí ngươi còn để lộ một mặt không người nào biết trước mặt nàng…
Đêm tối, căn bản Phượng Khương Trần không biết bọn họ đã đi đến nơi nào, chỉ biết là họ cứ không ngừng đi về phía trước, về phía trước…
Một lúc lâu sau, bọn họ mới ngừng lại ở chân núi.
“Đi, theo ta lên núi!”
“Lên núi? Bây giờ?” Phượng Khương Trần nhìn quang cảnh một mảnh tối đen như mực này, ngờ là bản thân nghe nhầm.
Hành quân buổi đêm kị nhất là leo núi, không nhìn rõ ràng, sẽ rất dễ gặp chuyện không may.
Nhưng Phượng Khương Trần đã quên mắt hiện đại không giống với cổ đại, cũng vì ở hiện đại thì không có võ lâm cao thủ…
Lâm Cửu Khánh không hề để ý nàng, trực tiếp ôm lây Phượng Khương Trần, vận khí rồi phóng lên trên núi. Đồng thời hắn bắt đầu nghỉ ngờ không biết bản thân đã quyết định sai hay không, vì hắn phải dẫn theo một trói buộc.
Lâm Cửu Khánh cười khổ.
Không ngờ Lâm Cửu Khánh hắn mà cũng có một ngày thiếu lý trí như thế này.
Hầu như chân hai người đều không chạm đất, bay thẳng lên trên đỉnh núi. Trên đỉnh núi có một căn nhà tranh nhỏ đèn đuốc sáng trưng. Bên ngoài căn nhà nhỏ đó có tám tên cao lớn đang bảo vệ, không nhìn rõ là bên trong có gì.
“Tám tên này ta sẽ giải quyết, ngươi cần giết mười người ở bên trong.”
Phượng Khương Trần đã sớm trở nên bình tĩnh. Nghe thấy lời của Lâm Cửu Khánh, nàng gật đầu mặt không chút thay đổi: “Ra tay đi!”
Lời nàng lưu loát rõ ràng, thật khiến người ta nghi ngờ không biết liệu nàng có phải nữ nhân không.
“Ngươi nắm chắc mấy phần?” Lâm Cửu Khánh có tin tưởng Phượng Khương Trần, nhưng người bên trong kia là huynh đệ vào sinh ra tử với hắn. Hắn có thể mạo hiểm bỏ qua mạng của mình, nhưng không thể lầy mạng của huynh đệ ra mạo hiểm.
“Ngươi che cho ta, đừng để bọn chúng đến gần ta, thì ta đã có bảy phần chắc chắn rồi.” Đó là nhược điểm của nàng. Một khi bị tiếp cận, nàng sẽ hoàn toàn không có khả năng phản kích.
“Được! Phượng Khương Trần, ta tin ngươi!”
Lâm Cửu Khánh trực tiếp đứng dậy trong bóng tối, lại dặn dò một câu:”Chính ngươi phải cẩn thận, tìm cơ hội tốt!”
“Không thành vấn đề.”
Võ công cao tới đâu thì có làm sao? Nàng cầm súng, đứng ở một nơi bí mật gần đó đối phó với một đám người chỉ biết dùng vũ khí lạnh, phần thắng chắc chắn là cao.
“Kẻ nào?” Người thủ vệ bên ngoài cũng không ngu ngốc. Lâm Cửu Khánh và Phượng Khương Trần vừa động, đối phương phát hiện ra ngay. Hai tên vọt vào trong nhà báo cáo, hai tên lại lầy ngọn đuốc trên cửa xuống đi tìm, còn lại bốn tên thì nhìn chằm chằm, bắt động.
“Người lấy mạng các ngươi.” Lâm Cửu Khánh rút kiếm tiến lên. Phượng Khương Trần không nhìn rõ hắn ra chiêu như thế nào, nàng chỉ thoáng thấy một mảnh máu phụt qua trước mắt nàng.
Sinh mệnh chính là yếu ớt như thế.
Nàng hao phí tâm lực mới có thể cứu được một mạng người, còn hắn thì sao?
Chỉ cần nhắc nhẹ một tay lên, là có thể chấm dứt một mạng người.