Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 309




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 309

 

Đông Lăng Tử Lãng nếu như thật sự đã thấy hết rồi, thì căn bản không có khả năng buông tha cho nàng.

 

Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào. Phượng Khương Trần ngươi nhất định phải bình tĩnh. Đông Lăng Tử lãng hôm qua thế nào ngươi biết rõ đấy, hắn không thể nào tỉnh táo được, cho dù có tình cờ tỉnh lại cũng không thể thấy được toàn bộ, đây chắc chắn là hắn đang lừa ngươi.

 

Đúng, nhất định là như vậy.

 

Tuyệt đối không thể đề mình bị lửa được.

 

Phượng Khương Trần lặng lẽ hít sâu một hơi, đè lo lắng trong lòng xuống, nở nụ cười xinh đẹp: “Nếu như bị đám thái y đó nhìn thấy, ta sẽ để bụng, nhưng Lăng Vương điện hạ thì sao? Khương Trần thật sự không để tâm, Lăng Vương ngài cũng sẽ không cướp được bát cơm của Khương Trần, cũng sẽ không đi học y.”

 

“Hóa ra là ngươi lo có người cướp bát cơm của ngươi.” Sự thất vọng hiện lên trong mắt Đông Lăng Tử Lãng rất rõ ràng.

 

Phượng Khương Trần không chịu nói bí mật của nàng cho hắn biết.

 

“Đương nhiên, Khương Trần còn phải dựa vào cái nghề này để nuôi gia đình.” Phượng Khương Trần từ từ trấn tính trở lại.

 

Hiện tại nàng về cơ bản có thể khẳng định, Đông Lăng tử Lãng là đang lừa nàng.

 

Có điều, xảy ra chuyện này, nàng trái lại cũng không thể gây mê toàn thân cho Đông Lăng Tử Lãng, tránh hiềm nghỉ giấu đầu hở đuôi.

 

Phượng Khương Trần nghĩ ngợi một hồi, khâu vết thương có vẻ sẽ không làm lộ ra cái gì, nhưng kim và chỉ khâu đều đã bị hoàng thượng tịch thu rồi, nàng khâu trước mặt Lăng Vương cái gì cũng không có.

 

Hắn không phải là thấy được rồi sao? Hôm nay sẽ để hắn xem đến đủ thì thôi.

 

Có vài bí mật có thể che giấu cả đời, nhưng có một vài lại không thể.

dùng máu cứu hắn, mở miệng nói: “Phượng Khương Trần, bổn vương nạp ngươi làm phi, có bổn vương nuôi ngươi, ngươi không cần lo vấn đề nuôi cả nhà nữa.”

 

Thời cơ mà mắt đi thì một đi không trở lại nữa.

 

Phượng Khương Trần cầm lấy bông xoa xoa, cắm kim tiêm vào đùi Đông Lăng Tử Lãng.

 

“Thứ gì thế?” Đông Lăng Tử Lãng mở bừng mắt ra, Phượng Khương Trần đem băng vải trên ống tay áo mở ra bịt cái xi lanh nho nhỏ lại.

 

“Lăng Vương ngài nói cái gì cơ?” Phượng Khương Trần vừa tiêm thuốc mê vào, vừa đánh lạc sự chú ý của Đông Lăng Tử Lãng.

 

“Bổn vương nạp ngươi làm phi.” Đông Lăng Tử Lãng lặp lại lần nữa.

 

Đông Lăng Tử Lãng đã sớm đau đến chết lặng, sau khi kim đâm xuống rồi cũng không thấy đau nữa, tuy hắn muốn nhìn rõ xem rốt cục là có chuyện gì, nhưng lại bị Phượng Khương Trần chặn lại.

 

Nạp?

 

Phương Khương Trần rút kim ra, ánh mắt của Đông Lăng Tử Lãng rơi vào trên tay Phượng Khương Trần, muốn xem cảnh cứu chữa, nhưng Phượng Khương Trần lại rất có cá tính quay người lại, đưa lưng về phía Đông lăng Tử Lãng.

 

“Lăng Vương, cưới là thê, nạp là thiếp. Lăng Vương điện hạ ngài đây là muốn nạp Khương Trần làm trắc phi?”

 

“Đúng vậy.”

 

Chẳng lẽ, Phượng Khương Trần muốn làm Lăng Vương chính phi.