Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 301




Chương 301

 

“Ngươi yên tâm, có ta và Vương Thất ở đây, còn có đại công tử Vương gia cũng sẽ đi, ba người chúng ta làm chỗ dựa cho ngươi, ai dám bắt nạt ngươi chứ. Phượng Khương Trần, ta nói cho ngươi nghe, ở trên hội thơ…”

 

“Rầm rầm rầm…”

 

Tạ Tam đang chuẩn bị nói cho Phượng Khương Trần nghe một vài việc trên hội thơ, thi bị tiếng đập cửa chặn ngang.

 

“Kiểu người gì thế? Sao lại bạo lực thế chứ?”

 

Tạ Tam không vui vẻ gì phải dừng lại, Chu Hằng cũng đi ra ngoài, còn chưa đi ra đến ngưỡng cửa, đã nghe thấy tiếng “Bịch” một tiếng, cửa lớn Phượng phủ trực tiếp bị đá mở ra.

 

= Phượng Khương Trần mặt mũi tối sầm.

 

Bạo lực như thế, trừ Vũ Văn Nguyên Hòa ra chắc chắn không còn kẻ thứ hai.

 

Quả nhiên, Vũ Văn Nguyên Hòa mặc thường phục vội vội vàng vàng đi vào, bên cạnh hắn còn có một người đàn ông trung niên, phía sau còn có một thiếu niên chừng hai mươi tuổi.

 

Hai người này đi đường cũng thật là oai vệ, vừa nhìn là biết là lính, nhìn vẻ ngoài bọn họ chắc hẳn là cha con.

 

“Phượng Khương Trần, ngươi ở đây à? Sao đập cửa cả nửa ngày mà vẫn không ra mở cửa?” Vũ Văn Nguyên Hòa đi vào, không khách khí gì chỉ trích nàng.

 

‘Vũ Văn Nguyên Hòa hoàn toàn không coi mình là người ngoài.

 

Chu Hằng lặng lẽ rớt nước mắt…

 

Vũ Văn tướng quân, ngài cũng phải cho người ta cơ hội chứ.

 

“Vũ Văn Nguyên Hòa, ngươi tìm ta à?” Phượng Khương Trần cũng không khách khí với hắn làm gì, hỏi thẳng vào vần đề.

 

“Không phải ta tìm ngươi, là bọn họ.” Vũ Văn Nguyên Hòa chỉ chỉ người bên cạnh.

 

“Phượng cô nương.” Hai người chào hỏi Phượng Khương Trần một câu.

 

“Binh lính của ngươi hả?” Phượng Khương Trần có phần tò mò.

 

“Ngươi nhìn kiểu gì thế, vị này chính là Vệ tướng quân, năm xưa cùng phụ thân ngươi chỉnh chiến ở Tây Lăng, bây giờ ở lại kinh thành, làm việc ở Binh bộ.”

 

Nói cách khác, là một tướng quân có danh nhưng không có quyền.

 

Nghĩ cũng phải, tướng sĩ chỉnh chiến Tây Lăng cũng Phượng tướng quân, hoặc là tử trận, hoặc là đã bị giáng chức, Vệ tướng quân này tám chín phần cũng là người bị hại trong việc này.

 

“Bái kiến Vệ tướng quân, Khương Trần mắt mũi vụng về không nhận ra tướng quân, xin tướng quân bỏ quá cho.” Phượng Khương Trần vội vàng hành lễ xin lỗi.

 

Chỉ là nàng không hiểu, Vũ Văn Nguyên Hòa đưa Vệ tướng quân này đến nhà nàng là có chuyện gì?

 

Có liên quan gì đến cha nàng sao?

 

Phượng Khương Trần dùng ánh mắt dò hỏi Vũ Văn Nguyên Hòa, Vũ Văn Nguyên Hòa chỉ biết lắc đầu.

 

Cũng không biết, là nói nhìn nhưng không hiểu được ý trong ánh mắt của Phượng Khương Trần, hay là nói hắn không liên can gì…

 

“Phượng tiểu thư quá lời rồi, đều do ta bao năm nay chưa từng tới Phượng phủ, phượng tiểu thư không nhận ra ta cũng không có gì lạ, lần này ta tới là…” Nói tới đây, Vệ tướng quân hơi lúng túng.

 

Phượng Khương Trần là cô nhi, lúc nàng gặp khó khăn hắn biết chứ, nhưng chưa bao giờ từng nghĩ sẽ giúp nàng một tay, bây giờ có việc phải cầu xin người ta, nhưng nhắc đến phần tình nghĩa khi xưa quả thực là có hơi vô sỉ.

 

Haizz…

 

Nàng quả nhiên là nghĩ ngợi nhiều quá rồi.

 

Gần đây nghe được nhiều người nhắc đến phụ mẫu đã mắt của mình, hại nàng cũng đa nghỉ hơn.

 

“Vệ tướng quân, ngài có chuyện gì cứ nói thẳng, không sao đâu.”

 

Nhìn dáng vẻ này của Vệ tướng quân, chính ông ta cũng sống không được tốt cho lắm, không giúp được nàng cũng là chuyện dễ hiểu.