“Đừng đụng vào ta.
”
Phượng Khương Trần tức giận lúc tên gia đinh tiến lên thừa dịp hắn chưa chuẩn bị nàng liền đưa tay đặt trên bả vai đối phương hung hăng quật hắn ngã xuống đất.
“Rầm…” một tiếng sau khi quật ngã một người trong số đó Phượng Khương Trần nhào tới một tên gia đinh khác nâng chân lên đạp một cái vào giữa háng tên gia đinh đó.
Rầm một tiếng một tên gia đinh khác ngã xuống đất đau đến mức lăn qua lộn lại.
Phượng Khương Trần hài lòng gật đầu một cái nữ tử phòng lang thuật! Hiệu quả cũng không tệ may mắn là ban đầu ở quân doanh nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên học hai chiêu từ binh sĩ kia.
“A cứu mạng cứu mạng ta đau chết mất ta đau chết mất…” Hai tên gia đinh đau đớn ngã xuống đất tên ôm đũng quần kêu gào thảm thiết nhất.
“Cút…” Sau một loạt động tác Phượng Khương Trần hơi thở hổn hển tấm áo sa mỏng trên người nàng treo lủng lẳng vắt trên người lúc nào cũng có thể rơi xuống…
Phượng Khương Trần tiện tay kéo áo sa lên căm tức nhìn người trước mặt.
Người xung quanh đều bị bản lĩnh của Phượng Khương Trần làm cho kinh sợ chỉ có Nghiêm thiếu gia người đã bị tửu sắc hút khô thân thể đến bây giờ vẫn chưa hiểu ra rằng hiện giờ Phượng Khương Trần không dễ trêu vào.
“Ây yo còn là một con cọp cái không sao… Bản công tử thích nhất là chăm sóc dạy dỗ người như vậy còn ngơ ra đó làm gì? Lên hết cho ta… Để ta còn mang tiểu nương tử này đi tiểu nương tử này quấy rối trật tự của kinh thành bản công tử muốn đích thân thẩm vấn.
”
Nghiêm công tử phất tay một cái những gia đinh vừa dừng lại kia lại lập tức nhào lên lần nữa.
Trong mắt Phượng Khương Trần lóe lên sự lo lắng nhưng lại không khuất phục buộc lại áo sa mỏng trên người bày ra tư thế chiến đấu kịch liệt.
Nếu không có cách nào dàn xếp ổn thỏa vậy thì ầm ĩ một trận đi.
Bất luận là nàng có muốn lập gia đình hay không thì trong ngày thành hôn gặp phải chuyện như vậy vốn Phượng Khương Trần đang nổi giận tự nhiên lại có người muốn làm bao cát dâng tới tận cửa dĩ nhiên Phượng Khương Trần sẽ không khách khí.
Đánh hung hăng đánh!
“Tới đây.
” Phượng Khương Trần nói không chút sợ hãi nếu đã không đi được nếu đã không tránh được nếu đã không thể ép dạ cầu toàn vậy thì hung hăng đánh một trận trút hết lửa giận ra rồi nói sau.
Còn sau đó sẽ xảy ra chuyện gì thì đi một bước tính một bước vậy!
Nàng là quân y giành giật mạng người trên chiến trường vật lộn đánh nhau đơn giản nàng biết muốn đánh mấy tên gia đinh này cũng không thành vấn đề.
Đánh hôm nay nàng muốn hung hăng đánh một trận không đánh Nghiêm công tử thành đầu heo thì nàng không phải họ Phượng.
“Lên lên cho ta… Cẩn thận chút đừng tổn thương mỹ nhân của ta.
”
“Dừng tay dừng tay lại tất cả các ngươi dừng tay lại tiểu thư nhà ta thật sự là thiên kim của Phượng gia Phượng Khương Trần là người mà Lãng vương muốn kết hôn hôm nay…”
Uyển Tâm tuy vẫn bị binh lính gác thành đè xuống nhưng vẫn không quên tiếp tục nói lên thân phận của Phượng Khương Trần giọng nói kia cực lớn khiến những người trong cửa hàng bốn phía xung quanh hoàng thành đều có thể nghe thấy được.
“Thiên kim Phượng gia? Ai mà tin cho dù là thiên kim Phượng gia thì sao chứ bộ dạng này còn có thể xuất giá sao? Là bản công tử cho người mang nàng đi nếu xảy ra chuyện gì bản công tử sẽ chịu trách nhiệm.
”
Dáng vẻ của Nghiêm công tử như heo chết không sợ nước sôi cùng Uyển Tâm la hét ở cổng thành.
Phượng Khương Trần không muốn nghe gì cả chỉ muốn đánh nhau…
Trút hết lửa giận trong lòng ra ngoài…
Trút hết sự tức giận do bị người khác bán đứng ra ngoài…
Uyển Tâm!
Cái tên này nàng nhớ.
“Rầm rầm rầm…”
Phượng Khương Trần giống như phát điên vậy liều mạng đánh ngã từng người một xung quanh mình một nữ tử yếu đuối nhờ vào kỹ năng và sự kiêu ngạo gắng gượng đánh ngã mấy chục đại hán.
“Chỉ còn lại ngươi Nghiêm công tử không phải muốn dẫn ta đi sao?” Cả người Phượng Khương Trần đều là mồ hôi áo sa mỏng bị ướt đẫm mồ hôi dính lên người nhếch nhác không tả nổi.
Đối mặt với Phượng Khương Trần như vậy nghiêm công tử sợ hãi liên tiếp lùi về phía sau: “Phượng tiểu thư tha mạng ta không dám không dám không dám nữa…”
“Tha mạng? Vừa rồi tại sao ngươi không nghĩ tới tha cho ta?” Phượng Khương Trần từng bước ép sát binh lính gác thành muốn tiến lên trước lại bị một ánh mắt sắc lạnh của Phượng Khương Trần dọa cho lùi lại.
Lúc này Phượng Khương Trần chính là sát thần nói đơn giản thì là đánh người một cách mù quáng ai muốn lên thì đánh người đó.
“Phượng tiểu thư tha mạng cha ta là Phủ doãn của phủ Thuận Thiên ngươi mà đánh ta thì ngươi nhất định phải chết.
”
Nghiêm công tử chính là một con hổ giấy đối mặt với sự hung hãn của Phượng Khương Trần thì nước mắt nước mũi tuôn ra thậm chí còn lôi cả cha mình ra để nói chuyện.
“Thuận Thiên phủ y quan uy thật là lớn.
” Phượng Khương Trần nhanh chóng bước lên phía trước.
“Rầm…” một tiếng Nghiêm công tử giống như con heo bị ngã trên mặt đất Phượng Khương Trần giễu cợt nói: “Công tử quả nhiên rất nặng…”
“A cứu mạng giết người rồi…”
“Thiên kim Phượng gia giết người…”
“Lãng vương phi tương lai giết người…”
Giọng nói Nghiêm công tử như là heo bị chọc tiết vang lên ở cổng thành.
“Kêu tiếp tiếng càng lớn càng tốt ta thích nghe…” Phượng Khương Trần cười nhạt lúc này nàng còn cần để ý mặt mũi sao? Không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Sau khi Nghiêm đầu heo té ngã trên mặt đất Phượng Khương Trần sải bước đi lên nhắm ngay giữa háng hắn hung hãn đá một phát.
“Hự…”
Rất nhiều người vây xem ở cửa thành cũng có thể nghe thấy âm thanh rạn nứt…
Những nam nhân sắc mặt tái nhợt nhìn Phượng Khương Trần che ở dưới háng của mình bày ra một dáng vẻ đau trứng.
Những nữ nhân thì lần lượt xấu hổ quay mặt đi chỗ khác…
“Người đánh nhau này thật sự là thiên kim Phượng gia sao? Dáng vẻ dũng mãnh này so với nữ thổ phỉ thì đâu có gì khác biệt đâu!”
Mọi người nghi ngờ!
Nghi ngờ sâu sắc một thiên kim khuê các sao lại rõ ràng nhược điểm của nam nhân như vậy chứ?
Ở cổng thành xảy ra chuyện lớn như vậy cũng đã sớm kinh động đến cấm vệ quân của hoàng thành rồi.
Nhưng mà tốc độ của cấm vệ quân không thể nào mà nhanh được đợi đến khi Phượng Khương Trần đánh đủ rồi bọn họ mới vội vã chạy tới.
Sau khi tìm hiểu tình hình đám cấm vệ quân cảm thấy rất đau đầu.
Lớn chuyện rồi đây!
Con dâu tương lai của hoàng gia cả người nhếch nhác đánh nhau với người ta ở cổng thành còn đá bể cái đó của người ta nữa!
Đây không phải chuyện bọn họ có thể xử lý không nói hai lời cấm vệ quân liền áp giải Phượng Khương Trần vào hoàng cung.
Trên trà lâu cách cửa thành hơn trăm bước một người đàn ông mặc đồ tím nghiêng người dựa vào cột nhìn Phượng Khương Trần nhếch nhác không chịu nổi bị người mang đi khóe miệng hơi nhếch lên: “Dao Hân Phượng Khương Trần này không đơn giản ngươi đã động tới nàng thì nên cẩn thận…”
“Hừ ca ca yên tâm một cô nhi không cha không mẹ có lợi hại hơn nữa thì chẳng lẽ còn có thể lật trời được sao.
”
Cô gái mặc kỵ trang màu đỏ thẫm kiêu ngạo nói vì ngược sáng nên không thấy rõ mặt nàng ta nhưng nhìn bóng lưng của nàng ta cũng đủ để biết nhất định là một cô nương tuyệt sắc.
Chỉ một bóng lưng lại làm người khác không thể dời mắt.
“Ha ha…” Nam nhân mặc đồ màu tím nhẹ nhàng cười không bình luận gì cả.
Ra tay nhanh độc chính xác… Chuyên môn chọn nơi yếu đuối nhất của đàn ông Phượng Khương Trần này thật không đơn giản cũng không biết là học được từ đâu.
Chỉ có điều Phượng Khương Trần như thế này có phải thật sự là Phượng Khương Trần lúc trước chỉ biết khóc lóc khi gặp chuyện ư?
Nam nhân mặc đồ tím ngờ vực…
“Hoàng huynh đợi một lát nữa nhớ phải cho người giải quyết nha hoàn kia ta không muốn lưu lại phiền phức.
” Nữ tử được gọi là Dao Hân kia không chút lưu tình nói.
Nam nhân mặc đồ tím gõ nhẹ những ngón tay lên mặt bàn: “Cộc cộc cộc” âm trầm âm bổng nghe rất nhịp nhàng mang trên mặt nụ cười tự tin tiêu sái rời đi nhưng hắn lại không nhìn thấy…
Đối diện với nam nhân mặc đồ tím kia là một nam nhân mặc quần áo đen đeo mặt nạ màu bạc đang ngồi nam nhân đó ngồi rất tùy ý nhưng lại cho thấy sự tiêu sái và phóng khoáng không thể nào nói rõ được.
Hắn thu hết vào mắt một màn Phượng Khương Trần đánh nhau với người khác đồng thời cũng quan sát nhất cử nhất động của nam nhân mặc đồ tím phía đối diện.
“Quả nhiên thái tử Tây Lăng và công chúa đã lén vào hoàng thành trước thời hạn Tây Lăng Thiên Lâm Tây Lăng Dao Hân các ngươi muốn làm gì? Đừng nói với ta là các ngươi tới đây chỉ để gây rắc rối cho Phượng Khương Trần? Ta sẽ không tin…”
Nam nhân mặc đồ đen đeo mặt nạ bạc vừa nói vừa nghịch chén trà trong tay chén trà nhỏ vòng tới vòng lui trên tay hắn mỗi lần tưởng rằng sắp rơi xuống thì nó lại rơi vào giữa ngón tay khác.
Khiến cho lòng người cũng lên lên xuống xuống theo chén trà kia không nhịn được lo lắng cho số phận của chén trà nhỏ kia chỉ hận không thể đi lên đón lấy chén trà đặt nó xuống.
Sau khi nam nhân mặc đồ tím rời đi tầm mắt của nam nhân mặc đồ đen đeo mặt nạ bạc liền rơi trên người Phượng Khương Trần đang bị cấm vệ quân áp giải trong mắt có sự thưởng thức nhàn nhạt.
“Một con cọp cái nhỏ đáng tiếc lại ở trong cái vòng này chỉ có mỗi móng vuốt thôi thì không đủ.
Vào hoàng cung rồi ngược lại ta muốn nhìn xem ngươi làm sao còn sống mà đi ra được.
”
Dứt lời thân hình nam nhân mặc đồ đen lóe lên bám theo tên thái tử Tây Lăng mặc đồ tím kia Tây Lăng Thiên Lâm…