Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 289




Chương 289

 

Phượng Khương Trần tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, vừa dưỡng thần vừa nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay.

 

Cái mạng may mắn mới nhặt được về cũng khiến nàng hiểu rõ, nàng đối với Cửu hoàng thúc mà nói cũng chẳng phải là người gì đặc biệt.

 

Khóe môi câu lên nụ cười khổ, nàng rốt cục cũng xem như là đã báo được ơn cứu mạng của Cửu hoàng thúc rồi.

 

Có vết xe đỗ trước đó, lúc Phượng Khương Trần tỉnh dậy, không dám tỉnh lại quá nhanh.

 

Vừa đặt chân xuống đất thì Chu Hằng bứng một bát canh gà đi vào: “Tỷ tỷ, sao tỷ đã dậy rồi, tỷ vẫn còn yếu lắm.”

 

Chẳng cần đến đại phu, chỉ cần nhìn gương mặt trắng bệch của Phượng Khương Trần là rõ rồi.

 

“Ta không sao. Chu Hằng, pha cho ta một chén nước đường đỏ đi.” Phượng Khương Trần xoa xoa cỗ tay của mình.

 

“Nước đường đỏ? Tỷ…” Chu Hằng chỉ chỉ Phượng Khương Trần, hai má đỏ hồng, nóng bừng lên.

 

Hình như, nữ tử đến kỳ kinh nguyệt, thì mới uống nước đường đỏ.

 

Phượng Khương Trần không tốt lành gì lườm hắn một cái, cái tên Chu Hằng này lại nghĩ đi đâu rồi, có điều Phượng khương Trần cũng lười giải thích, chỉ cười nói: “Chu Hằng, ta cũng là nữ tử.”

 

Vì thế cho nên, uống nước đường đỏ hay cái gì đó là rất bình thường.

 

“Đúng rồi, Chu Hằng, mấy ngày nay lúc nào nấu canh thì nhớ bỏ mấy quả táo đỏ vào.” Thôi thì cứ để Chu Hằng hiểu lầm luôn cho xong.

 

“Được…” Chu Hằng quay mặt đi chỗ khác, âm cuối kéo thật dài, ẩn giấu trong đó là mùi vị của sự cưng chiều, tiếc thay là Phượng Khương Trần lại đang uống canh mát rồi, căn bản không hề để ý tới.

 

“Chu Hằng, canh gà đệ nấu mỡ quá, khó uống lắm.” Nhưng dù có như thế thì Phượng Khương Trần vẫn uống hết.

 

Nàng mặc dù không được dạy dỗ lúc trên bàn ăn không được để thừa thức ăn như các tiểu thư khuê các khác, nhưng cũng có thói quen không được lãng phí đồ ăn.

 

“Cho tỷ uống lại còn chê bai.” Chu Hằng nói thầm vậy nhưng lúc nhìn thấy cái chén sạch bách, tâm tình vô cùng tốt.

 

Trên thế gian này, có thể khiến hắn tự tay nấu cơm cho ăn cũng chỉ có một mình Phượng Khương Trần.

 

Không phải chỉ vì Phượng Khương Trần đã cứu mạng hắn.

 

Ợ…Nễể mặt chung quy vẫn là nể mặt, cơm Chu Hằng nấu thặt sự là ăn không ngon.

 

“Chu Hằng, lần trước không phải là chúng ta cũng kiếm được một khoản kha khá mà, xem mà thuê người làm đi, đệ là nam nhân làm mấy chuyện này cũng không tiện.”

 

Phượng Khượng Trần cũng chẳng có suy nghĩ người người bình đẳng, lại càng không có ác cảm với nha hoàn, với ý nghĩ coi nha hoàn là bạn mà đối đãi.

 

Bát luận là ở thời đại nào, mọi người đều sẽ phân thành nhiều loại đẳng cấp, cổ đại có quy định rõ ràng, quyền quý là quyền quý, bình dân là bình dân, tiện dân là tiện dân. Ở thời hiện đại mặc dù không có quy tắc rõ ràng, nhưng cũng có tồn tại quy tắc ẩn, nếu không thì đã chẳng có cách gọi hồng nhị đại, quan nhị đại, phú nhị đại rồi.

 

Vua phạm pháp thì cũng có tội giống như thứ dân, đứng trước luật pháp người người bình đẳng, đây đều là thần thoại cả thôi.

 

Nhắc tới chuyện tiền nong, Chu Hằng liền mượn cơ hội này, đem toàn bộ gia sản của Phượng phủ nói qua một chút: “Tỷ, chúng ta bây giờ có tổng cộng hai nghìn chín trăm lượng vàng, tỷ xem số tiền này phải dùng thế nào?”

 

“Nhiều vậy cơ à?” Phượng Khương Trần trợn tròn mắt.