Phượng Khương Trần chuyên tâm xử lí vết thương cho Tây Lăng Thiên Lâm, sau đó thì khâu lại rồi bôi thuốc, nhưng cô không ngờ được là Tây Lăng Thiên Lâm giữa chừng tỉnh lại.
Con cháu Hoàng gia, mỗi người đều được huấn luyện trong môi trường độc, đừng nói là thuốc mê, ngay cả thuốc độc mạnh nhất cũng không làm gì được bọn họ.
Khoảnh khắc Tây Lăng Thiên Lâm tỉnh lại, toàn thân lạnh lẽo, phản ứng đầu tiên là muốn giết chết Phượng Khương Trần, nhưng lại phát hiện bản thân không động đậy được.
Mà kế tiếp, động tác của Phượng Khương Trần dường như khiến cho Tây Lăng Thiên Lâm không dám chớp mắt.
Phượng Khương Trần cầm những con dao khác nhau, đâm tới đâm lui ở trên người hắn ta, cũng không biết vì sao, hắn ta lại không có nghĩ tới, Phượng Khương Trần là muốn giết mình.
Bởi vì tay nắm dao của Phượng Khương Trần tỏa ra một tia sáng rất đỗi trong sạch.
Dao ở trên tay nàng, tựa hồ không phải vũ khí giết người sắc bén.
Sự thật đã chứng minh, ý nghĩ của Tây Lăng Thiên Lâm là đúng…
Đáng tiếc, Tây Lăng Thiên Lâm không có kiên trì đến phút cuối cùng, thân thể suy yếu, hơn nữa đối với sự yên tâm của Phượng Khương Trần, nàng chẳng sợ thuốc mê không phát huy hiệu quả, hắn ta cũng dần dần rơi vào hôn mê.
Hắn ta không nhìn thấy Phượng Khương Trần truyền dịch cho hắn, dùng thuốc, cũng không chú ý tới, bên tay trái hắn ta còn có một túi máu đỏ tươi đang chảy vào trong thân cơ thể hắn ta.
Thế nên một khoảng thời gian dài sau, Tây Lăng Thiên Lâm đều cho rằng, Phượng Khương Trần chữa bệnh cho người ta, là cầm dao, đâm tới đâm lui trên người họ, cuối cùng giống như vá áo, khâu miệng vết thương lại.
Xử lý xong miệng vết thương cho Tây Lăng Thiên Lâm, trời đã rạng sáng, Phượng Khương Trần mệt mỏi ngáp một cái, cởi quần áo phẫu thuật ra.
Dường như, thân thể của nàng càng ngày càng kém, bây giờ mới thức có một đêm liền chống đỡ không được, nàng phải chịu khó rèn luyện lại thân thể mới được.
Thu dọn phòng giải phẫu xong, Phượng Khương Trần cầm lầy đồ do nhiệt độ, thuốc giảm đau rồi đẩy Tây Lăng Thiên Lâm đi ra ngoài.
Miệng vết thương đã được xử lý tốt, sau này chỉ cần điều dưỡng một vài tháng là được, muốn trị tận gốc, tìm trung y là tốt nhất.
Không ngoài ý muốn, Tây Lăng Dao Hân vẫn luôn chờ ở ngoài phòng giải phẫu thuật.
Phượng Khương Trần rất mệt, cũng không có tâm tình chơi với cô nương này, đẩy Tây Lăng Thiên Lâm ra, sau đó bỏ qua ánh mắt lạnh lùng của Tây Lăng Dao Hân, đưa thuốc trong tay cho Tây Lăng Dao Hân: “Hắn ta không có việc gì, viên màu trắng trong lọ một ngày uống ba lần, một lần hai viên.
Loại còn lại, một ngày uống một lần, một lần một viên.
Được rồi, ngươi có thể đưa người đi.
”
Phượng Khương Trần căn bản không muốn giữ lại Tây Lăng Thiên Lâm.
“Phượng Khương Trần, đại ca ta làm sao vậy?” Cả khuôn mặt Tây Lăng Dao Hân đều đen lại, giống cái một nữ sát thần.
“Đau quá nên ngắt xỉu thôi, rất nhanh sẽ tỉnh lại, ngươi tốt nhất tìm hai nam nhân cao to mà khiêng hắn ta đi, đừng để miệng vết thương của hắn bị rách ra.
” Phượng Khương Trần lại ngáp một cái, vẻ mặt buồn ngủ.
“Không có khả năng, đại ca ta tuyệt đối sẽ không đau đến ngắt xỉu.
” Tây Lăng Dao Hân không tin, nếu không phải Tây Lăng Thiên Lâm đã cảnh cáo nàng ta, không được tiếp tục đối đầu với Phượng Khương Trần, nàng ta đã sớm động thủ mà giết chết Phượng Khương Trần.
“Cái gì mà có thể hay không thể? Chính ngươi xác nhận xem hắn ta có ngừng thở hay không? Được rồi, đừng nhiều lời như vậy nữa, mang người đi đi, hai canh giờ sau hắn ta sẽ tỉnh.
” Phượng Khương Trần không kiên nhẫn nói.
Tây Lăng Dao Hân tuy rất tức giận, nhưng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, lấy ra một mảnh lá cây thổi một tiếng, trong bóng đêm xuất hiện hai nam nhân cao lớn, hai người đi về phía Tây Lăng Dao Hân, hành lễ rồi nhanh chóng nâng Tây Lăng Thiên Lâm rời đi.
Tây Lăng Dao Hân đi ở phía trước, bỏ lại một câu: “Phượng Khương Trần, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, lần tới ta muốn ngươi quỳ xuống dưới chân ta.
”