Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 261




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 261

 

So sánh vẻ bề ngoài, thiên hạ này làm gì có ai so được với Cửu hoàng thúc.

 

So về khí thế, càng không có nam nhân nào có thể bì lại Cửu hoàng thúc.

 

Phượng Khương Trần duỗi tay, bộ dáng muốn đối phương đưa tiền trước.

 

*Y thuật của ngươi nếu có thể trị khỏi vết thương của đại ca ta, đừng nói một ngàn lượng, một vạn lượng ta cũng cho ngươi.” Tây Lăng Dao Hân nhìn vẻ mê tiền của Phượng Khương Trần.

 

“Khẩu khí của cô nương thật lớn, nếu ngươi đã nói là một vạn lượng, ta từ chối thì thật không phải phép, đúng rồi, ta đã nói cho cô nương biết chưa, một vạn ta nói không phải là bạc, mà là hoàng kim.” Tâm trạng của Phượng Khương Trần vô cùng tốt, tự dưng có người ngu ngốc dâng tiền tới tận miệng.

 

Nàng cứ xảo trá vậy đấy, thì sao nào?

 

Hai người này trốn đến nhà nàng, tám chín phần là không dám đi tìm đại phu bên ngoài.

 

“Một vạn lượng hoàng kim? Ngươi sao không đi cướp của luôn đi.” Tây Lăng Dao Hân tức hộc máu, mà Tây Lăng Thiên Lâm bị thương càng ngày càng nặng, cả người đều dựa vào Tây Lăng Dao Hân.

 

“Cướp bóc không an toàn, nếu có thể cướp được một vạn lượng hoàng kim, ta hà tắt lại làm đại phu.”

 

Phượng Khương Trần biết cái gọi là một vừa hai phải, nhìn bộ dáng Tây Lăng Thiên Lâm, nàng biết rõ thương thế của đối phương không thể kéo dài thêm được nữa.

 

 

Phượng Khương Trần mở ra căn nhà gỗ nhỏ, bảo hai người họ vào trong, sau đó kêu Tây Lăng Dao Hân đặt người xuống chiếc giường nhỏ.

 

Tây Lăng Dao Hân tuy không phải nữ tử yếu đuối, có thể đỡ được cả một nam nhân, nhưng lại phải để ý đến vết thương của hắn, nên tương đương quá sức.

 

Đáng tiếc Phượng Khương Trần trời sinh không hiểu thương hoa tiếc ngọc, nhìn thấy Tây Lăng Dao Hân đổ mồ hôi đầm đìa, thấy miệng vét thương của Tây Lăng Thiên Lâm lại rách ra một lần nữa, máu chảy rất nhiều nhưng vẫn chỉ đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn họ.

 

“Ngươi căn bản không có tắm lòng của một người đại phu nhân, ngươi là nữ nhân dối trá.” Tây Lăng Dao Hân đỡ Tây Lăng Thiên Lâm nằm ở trên giường, sau đó thở hỗn hến.

 

Phượng Khương Trần không thèm chớp mắt, đẩy chiếc giường nhỏ đi: “Được rồi, ngươi có thể đi ra ngoài để chuẩn bị phí khám bệnh, rạng sáng ngày mai ta không nhìn thấy tiền khám bệnh, ta sẽ làm cho miệng vết thương của hắn trở lại nguyên dạng.”

 

“Phượng Khương Trần, ngươi dám?”

 

Tây Lăng Dao Hân lại muốn rút kiếm ra, Phượng Khương Trần bắt cần nói: “Ta có cái gì mà không dám, mạng của các ngươi so với ta thì ai quý hơn, vị cô nương này, nếu ngươi không muốn nhìn thấy hắn chết, thì phiền ngươi bước ra ngoài, không có mệnh lệnh của ta không được phép tiến vào.”

 

“Ngươi vậy mà dám ra lệnh cho ta, ngươi đúng thật là đang muốn tìm chết.” Thân là công chúa Tây Lăng quốc, nàng chưa từng phải chịu ấm ức như vậy.

 

“Không muốn nghe ta ra lệnh, vậy ngươi đưa người này cùng đi, ta không cứu người bệnh không hợp tác.” Phượng Khương Trần lạnh lùng nói.

 

Không phải Phượng Khương Trần nàng không biết đều, thật sự là…

 

Quá trình trị liệu của nàng không thích hợp để cho người ngoài xem.

 

Cho nên… Ngông cuồng thì cứ ngông cuồng đi.