Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 236






Ngoại trừ người nhà họ Vương, cũng chỉ có Vũ Văn Thanh còn đang trông coi.

Nghĩ đến cũng đúng, những người kia làm sao có thể ở chỗ này chờ ba ngày, nhiều nhất là ba ngày sau đến xem kết quả.

Đã như vậy, nàng cũng không cần trốn trong phòng phẫu thuật nữa, dù sao mùi thuốc cũng không dễ ngửi lắm.

Đợi đến khi treo thuốc nước cho Vương Cẩm Lăng, Phượng Khương Trần đưa tay lắp bánh xe cho bàn phẫu thuật, cần thận đẩy Vương Cẩm Lăng ra, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.

“Phượng Khương Trần? Ngươi ra rồi? Tình hình thế nào?” Vũ Văn Thanh, Tô Vân Thanh cùng Vương Thát đồng thời hỏi.


“Ca phẫu thuật rất thành công, các ngươi không cần lo lắng.

” Vì thói quen nghề nghiệp, Phượng Khương Trần trả lời câu hỏi này ngay khi nàng bước ra khỏi phòng phẫu thuật.

“Phẫu thuật?” Cả ba đều có chút mờ mịt, lúc này họ mới phát hiện Phượng Khương Trần ăn mặc có chút kì quái.

“Phượng Khương Trần, sao ngươi ăn mặc kỳ lạ thế, còn đội một chiếc mũ màu xanh nữa.

” Vương Thất chỉ vào áo phẫu thuật của Phượng Khương Trần, phía trên còn dính nước thuốc, trong lòng có chút bất ngờ SA Phượng Khương Trần mặt đen lại.

Nàng thu dọn tất cả mọi thứ, nhưng lại quên cởi bỏ quần áo trên người, cố giữ mặt mũi, bỏ mũ xuống mặc cho mái tóc dài tung bay: “Để tiện cho ta làm việc thôi.


Phượng Khương Trần cởi cởi cỗ tay áo.

Cổ tay áo phẫu thuật được thắt chặt, rất tiện lợi, quần áo và tay áo của người xưa rất rộng nên việc cầm dao căn bản là không dễ dàng.

*Ò.

” Vương Thất ngơ ngác đáp.


Lúc này truyền đến tiếng Vương Cẩm ho nhẹ.

Ông ta là trưởng bối nên không thể giống như Vương Thất trực tiếp xông tới, nhưng trong lòng ông ta cũng sốt ruột không kém Vương Thất và những người khác.

Phượng Khương Trần nhanh chóng cởi áo phẫu thuật và nhét vào tay Vũ Văn Thanh, sau đó chỉ huy Vương Thất và Tô Vân Thanh: “Hai người các người đẩy Vương Cẩm Lăng tới sương phòng.

Cẩn thận một chút, đừng làm người hắn bị nghiêng.

Ta sẽ nói chuyện với Vương gia về tình hình của Vương Cẩm Lăng.


Nói xong thì nàng liền đuổi mọi người ra ngoài.

Đứng trước mặt Vương Cẩm, Phượng Khương Trần không có hành lễ, thói quen của bác sĩ khiến nàng đối mặt thẳng với người nhà bệnh nhân, điều này sẽ dễ thuyết phục người nhà bệnh nhân rằng nàng rất bình tĩnh và chuyên nghiệp.

“Vương đại nhân, xin ngài cứ yên tâm, tình trạng của Cẩm Lăng rất tốt.

Ta có thể cam đoan sau ba ngày nữa mắt hắn sẽ hồi phục.



Vẻ ngoài tự tin và chuyên nghiệp của nàng khiến Vương Cần không tự chủ được tin tưởng, trong mắt lóe sáng: “Ngươi nói thật sao? Mắt của Cẩm Lăng thật sự có thể nhìn thấy sao?”
Mặc dù ông ta luôn rất ích kỷ, đem lợi ích của gia tộc đặt lên hàng đầu, nhưng đối với đứa con trai Vương Cẩm Lăng này, ông ta thật sự rất thích nó, nếu không thì ông ta sẽ không mời các danh y trên thiên hạ đến chữa mắt cho Vương Cẩm Lăng.

Chỉ là, nhiều năm nay đã thất vọng vô số lần.

Phượng Khương Trần cho bọn họ hy vọng, nhưng lại mang lại thương tổn cực lớn cho Vương gia.

Hiện tại… Vương Cẩm nhát thời không biết nên nói cái gì.

Ông ta tin rằng Phượng Khương Trần không nói dối, bởi vì Phượng Khương Trần không cần phải nói dối.

Phượng Khương Trần gật đầu khẳng định.