Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 232




Chương 232

 

Ba ngày sau, đôi mắt của Vương Cẩm Lăng đã có thể nhìn thấy.

 

Ba ngày sau cuối cùng nàng cũng có thể đi gặp Tôn Dực Cẩn.

 

Trong hai gian nhà gỗ nhỏ chỉ có hai người là Phượng Khương Trần và Vương Cẩm Lăng, bên ngoài có một đại quân bảo vệ, trong vòng mười mét không có ai đến gần.

 

Mà ở nhà gỗ đối diện có bày một dãy bàn, những người này chính là những nhân vật Vũ Văn Thanh đuổi cũng không đi.

 

Vương Cẩm và Tô Vân Thanh dù cho có nói bắt kì điều gì thì vẫn ngồi ở đấy. Mặt khác cốc chủ Huyền Y cốc nghe được Phượng Khương Trần sẽ chữa mắt cho Vương Cẩm Lăng, liên tục nói là không có khả năng rồi vội vàng đuổi tới Phượng phủ, yêu cầu vào nhà gỗ nhỏ cùng với Phượng Khương Trần và Phương Cẩm Lăng để quan sát toàn bộ quá trình chữa bệnh của Phượng Khương Trần.

 

Đây không phải là người đầu tiên lên tiếng nhưng thân phận cốc chủ Huyền Y cốc. khiến đám người kia không dám thắt lễ, vội vàng gọi Phượng Khương Trần đến.

 

Đám người của Huyền Y Cốc vô cùng huênh hoang, không giống như những đại phu khác, nhìn thấy Phượng Khương Trần liền bày bộ dạng vênh váo tự đắc, trực tiếp “ra lệnh” cho Phượng Khương Trần chữa bệnh trước mặt họ.

 

Đối mặt với loại người này, Phượng Khương Trần ngay cả nhìn cũng lười, thẳng thừng mượn danh Hoàng hậu và Cửu hoàng thúc để đuổi ra ngoài.

 

Muốn xem toàn bộ quá trình chữa trị của nàng?

 

Được thôi, nhưng có lệnh của Cửu hoàng thúc sao? Không có? Vậy có hay không ý chỉ của Hoàng hậu?

 

Cũng không có? Ngươi không có cái gì thì dựa vào đâu ra lệnh cho ta?

 

Thái độ kiêu ngạo của Phương Khương Trần đã đắc tội toàn bộ đám đại phu, nguyên một đám nói nàng không biết tôn sư trọng đạo, cho dù có y thuật cũng không có y đức.

 

Phượng Khương Trần cười lạnh.

 

Những người này cũng không phải thực sự muốn xem nàng chữa trị, mà là đến bỏ đá xuống giếng.

 

Nàng không ngại đem kiến thức y học của mình chia sẻ cùng mọi người, nhưng nàng để lại thấy đám người này có tâm ý khác.

 

Thân phận cốc chủ Huyền Y cốc tuyệt đối cao hơn những tên giang hồ lang trung đội lốt danh y kia. Sau khi nhìn thấy Phượng Khương Trần, ông ta rất khách khí chào hỏi, sau đó hỏi Phượng Khương Trần sẽ chữa trị cho Vương Cẩm Lăng như thế nào, liệu ông ấy có thể quan sát nó hay không, ông ta thậm chí không ngại làm trợ thủ cho Phượng Khương Trần.

 

Phượng Khương Trần biết cốc chủ Huyền y cốc là thật tâm si mê y học, vẫn như trước khách khí cự tuyệt, chỉ nói ngày sau có cơ hội sẽ nghiên cứu thảo luận một chút, nàng cảm thấy rất hứng thú đối với phương pháp di hoa tiếp mộc của ông ấy.

 

Khi nói đến điều này, cốc chủ Huyền y cốc rất phần khích, và thậm chí quên luôn hoàn cảnh hiện tại mà muốn cùng trò chuyện với Phượng Khương Trần hăng say.

 

Phượng Khương Trần dở khóc dở cười.

 

Sau đó lại thêm một vị ngự y già thấy rất hứng thú, còn có vị sử y năm đó từng xem qua bệnh của Vương Cẩm Lăng sau khi nghe thấy tin tức cũng ào ào kéo đền.

 

Những người này đều là quan lại có thân phận, cũng không như cốc chủ Huyền Y cốc biết phân rõ trái phải, thậm chí còn có người uy hiếp Phượng Khương Trần sẽ đem thánh chỉ của Hoàng thượng đến.

 

Phượng Khương Trần vốn muốn trực tiếp đóng cửa lại, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần vẫn rất khách khí từ chối, lầy lí do chữa mắt cho Vương Cẩm Lăng là việc quan trọng, không thể bị quấy rầy, mời các vị trở về, ba ngày sau lại đến nhìn xem đôi mắt của Vương Cẩm Lăng có khỏi hay không là xong.

 

Những người đến đều là thần y, đều là có ý tốt, những người này nào có bằng lòng, nhưng Phượng Khương Trần lại càng cao tay hơn, trực tiếp đem khóa cửa lại, ném một ánh mắt bảo trọng cho Vũ Văn Thanh rồi mặc kệ chuyện bên ngoài.

 

Những người này còn muốn nhìn thấy thứ gì đó bên trong qua cửa số, nhưng Phượng Khương Trần đã sớm có chuẩn bị, soạt … Rèm kéo lên, người bên ngoài không ai nhìn thấy cái gì “Phượng Khương Trần này làm quá rồi Nàng đây là sợ chúng ta học trộm sao?” Một vị đại phu chòm râu bạc trắng vì tức giận mà run lên.

 

* Một nha đầu có thể làm được gì, lão phu đợi, đợi nàng ta rước lấy thất bại.”

 

Nói gì thì nói vậy nhưng đi cũng không chịu đi.