Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 231




Chương 231

 

Vũ Văn Thanh đang chuẩn bị nói với Vương Cẩm đây là mệnh lệnh của hoàng thượng, không được phép chối từ thì Vương Cẩm Lăng bỗng xuất hiện ở ngoài cửa, kiên định nói: “Phụ thân, con đồng ý, con tin tưởng Khương Trần có thể trị khỏi mắt cho con.”

 

Vương Cẩm Lăng thoải mái tiền vào phòng cùng với Vương Thất, dáng vẻ rất thanh thản, làm người ta không mảy may nhìn ra mắt hắn ta có tất, càng không thấy được bộ dạng hắn bị đả kích.

 

Vương Cẩm Lăng trời sinh đã là quý công tử, dù mặc áo thô chắp vá cũng không thể che đi vẻ phong nhã của hắn.

 

Sau khi vấn an Vương Cẩm, Vương Cẩm Lăng liền ngồi phía đối diện với Phượng Khương Trần.

 

“Khương Trần, thấy ngươi bình an ra khỏi Huyết Y Vệ, ta yên tâm rồi.”

 

“Phượng Khương Trần, mấy ngày nay đại ca ta đã vô cùng lo lắng.” Vương Thắt ra vẻ trách cứ nàng.

 

Nếu Phượng Khương Trần không ra được, đại ca hắn ta còn muốn đi cầu xin với An Yên công chúa.

 

“Cẩm Lăng, thật xin lỗi, để ngươi lo lắng rồi.” Thần sắc của Phượng Khương Trần có chút xấu hồ.

 

“Khương Trần khỏe mạnh là tốt rồi.” Trên mặt Vương Cẩm Lăng vẫn là ý cười ám áp, hắn không muốn để nàng biết hắn đã làm điều gì cho nàng.

 

“Ta rất khỏe, trong Huyết Y Vệ cũng không phải chịu cực hình gì mà bình an ra khỏi. Lần này ta và Vương đại nhân đang thương lượng sẽ trị liệu mắt cho ngươi.” Giọng nói nàng rất nhẹ nhàng, nhưng giữa lông mày vẫn không có nửa điểm ý cười.

 

Chuyện của Tôn Dực Cần đã làm sâu trong tâm nàng bị tổn thương.

 

“Phượng Khương Trần, ngươi lợi hại quá, tới Huyết Y Vệ mà không phải chịu tra tấn gì, mau nói cho chúng ta biết có chuyện gì đã xảy ra.” Vương Thất biết Phượng Khương Trần cố ý nói lời này nên rất phối hợp để mặt mũi cho nàng.

 

Công tử thế gia thì nào có ai không tinh ý.

 

Đối với việc này Vương Cẩm cũng vô cùng hiếu kỳ, trừng mắt nhìn Vương Thất một cái nhưng cũng không quát mắng hắn ta.

 

Phượng Khương Trần nghe vậy bèn thuật lại sự tình từ đầu tới đuôi ở Huyết Y Vệ, lần nữa nhắn mạnh việc nàng đã cứu Lục Thiếu Lâm.

 

Nhưng là bệnh gì thì không nói.

 

Nhưng vương gia cũng hiểu chuyện này không thể hỏi.

 

Nhưng cái Vương Cẩm chú ý tới là Cửu hoàng thúc Ông ta như đang có cân nhắc gì đó nhìn Phượng Khương Trần, trong lòng tính toán xem có thể thông qua Phượng Khương Trần để móc nối với Cửu hoàng thúc hay không.

 

Nếu như có thể ôm đùi Cửu hoàng thúc thì số phận của phủ Vương gia sẽ có thể xoay chuyển.

 

Nghĩ tới đây, sắc mặt ông ta mới tốt lên máy phần, nhìn Phượng Khương Trần cũng thấy thuận mắt hơn.

 

Bắt kể thế nào thì nữ nhân này cũng có chút bản lĩnh.

 

Vương Cẩm bưng chén trà lên, ra vẻ lãnh đạm hỏi: “Nếu nói như vậy thì Phượng cô nương có chắc chắn có thể chữa lành hai mắt cho Cẩm Lăng hay không?”

 

Nghe lời này của Vương Cẩm, Phượng Khương Trần khế thở phảo.

 

“Vương đại nhân yên tâm, ta chắc chắn tới chín phần có thể chữa lành hai mắt cho công tử.”

 

“Khẩu khí lớn thật.” Giọng Vương Cẩm đã bình tĩnh lại.

 

“Khương Trần dám nói lời này là vì ta vô cùng tự tin. Vương đại nhân, vào lúc này, ta tuyệt đối sẽ không dám đem thanh danh của quý phủ ra chơi đùa. Vương đại nhân nói xem tại sao Vũ Văn đại nhân lại xuất hiện ở đây?”

 

#Vì cái gì?”

 

“Bởi vì sự tình Khương Trần có thể chữa khỏi hai mắt cho Đại công tử đã truyền tới tai thánh thượng.”

 

Phượng Khương Trần vừa nói vừa đưa mắt nhìn Vương Cẩm.

 

Quả nhiên biểu cảm của vương gia vô cùng đặc sắc, cuối cùng chỉ đành thở dài: “Nếu đã như vậy thì ta không có quyền cự tuyệt nữa.”

 

“Vâng.”

 

Vương Cẩm đứng lên, bộ dạng như đã già đi mấy tuổi, mặc dù vẫn tràn đầy sự không cam lòng nhưng vẫn thận trọng xuống đối diện với Phượng Khương Trần.

 

“Vậy mắt của Cẩm Lăng đành trông cậy vào cô nương.”

 

“Vương đại nhân yên tâm, chỉ cần ba ngày sau Đại công tử sẽ lại trở lại hoàn hảo, không chút tì vết nào.”

 

Phượng Khương Trần cũng không nhiều lời hơn mà lập tức đáp ứng ngay.