Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 226




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 226

 

Có lẽ y vốn dĩ không hiếm lạ gì cái ân tình này, cho dù nàng có lấy thân báo đáp cũng không đủ.

 

Lắc đầu, Phượng Khương Trần buông lỏng tâm tư đang rối loạn.

 

“Nếu đã như vậy, chúng ta đi thôi. Ta đưa ngươi đến chỗ Vương gia, với tình huống bên ngoài thì e là ngươi không được ra khỏi cửa đây, mà Vương gia còn loạn hơn cả Phượng phủ.” Nói đến đây, Vũ Văn Nguyên Hòa không thể không bội phục Cửu hoàng thúc.

 

Nếu hoàng hậu không làm ra chuyện này, nều Cửu hoàng thúc không có cách nào để hoàng thượng phái binh đến Phượng phủ thì Phượng Khương Trần căn bản không thể nhìn thây Vương Cẩm Lăng.

 

Phượng Khương Trần này đúng là trong họa gặp phúc.

 

Phượng Khương Trần rời khỏi Phượng phủ lần nữa, ngoài cửa vẫn đổ nát như cũ nhưng hai bên lại có binh lính mở đường. Phượng Khương Trần vừa ra khỏi cửa đã có người dắt một con ngựa đến.

 

“Phượng Khương Trần, ta thấy thuật cưỡi ngựa của ngươi không tôi, hay là hôm nay cưỡi ngựa nhé?”

 

Thật ra Vũ Văn Nguyên Hòa muốn chuẩn bị xe ngựa nhưng suy cho cùng thì tình huống hôm nay rất đặc biệt.

 

Nếu Cửu hoàng thúc tin Phượng Khương Trần vậy thì hắn cũng sẽ giúp Phượng Khương Trần một lần.

 

Giúp nàng khiến cho mọi người nhìn thấy phong thái hôm nay của nàng để những người đó biết rằng Phượng Khương Trần không phải kẻ lừa đảo.

 

Vinh dự thế này chỉ có Trạng Nguyên Lang mới có, ngay cả An Bình công chúa còn phải ngồi xe ngựa.

 

“Vũ Văn tướng quân có lòng.” Khuôn mặt Phượng Khương Trần ánh lên niềm vui, lộ rõ nụ cười xán lạn Vô cùng.

 

Không ngờ rằng Phượng Khương Trần nàng cũng có ngày này, không thể không nói đã thỏa được lòng ham hư vinh của nàng.

 

Đồng thời cũng đánh trả những lời đồn đãi.

 

“Mời lên ngựa.” Vũ Văn Nguyên Hòa cũng vui vẻ lây.

 

Ngày mai sẽ ra sao, hắn có lo lắng cũng vô dụng nhưng ít ra hôm nay bọn họ có thể phóng ngựa đầu đường, có thể cho Phượng Khương Trần sự tin tưởng dào dạt.

 

“Được, ta không thể chờ đến khi bọn họ thấy được đôi mắt đã bình phục của Vương Cẩm Lăng.”

 

Phượng Khương Trần tiến lên, đang chuẩn bị lên ngựa thì một đoàn tiểu binh vội vàng tiền đến cúi đầu nói một câu với Vũ Văn Nguyên Hòa.

 

Sắc mặt Vũ Văn Nguyên Hòa lập tức thay đổi.

 

“Đã chết?”

 

“Đã chết? Ai đã chết?” Phượng Khương Trần ngắn ra, vội vàng hỏi lại Vũ Văn Nguyên Hòa.

 

Vũ Văn Nguyên Hòa lắc đầu, trong mắt ẩn chứa sự thương hại.

 

Phượng Khương Trần hoảng hốt vội vàng tiến lên truy hỏi: “Vũ Văn Nguyên Hòa, ngươi mau nói cho ta biết? Ai đã chết, là Vương Cẩm Lăng? Có phải hắn đã xảy ra chuyện gì phải không?”

 

Phương Khương Trần càng nghĩ càng cảm thấy điều này có khả năng xảy ra.

 

Vương Cẩm Lăng đã chết, nàng không thể chứng minh được sự trong sạch của bản thân thông qua Vương Cẩm Lăng, mọi cố gắng của nàng cùng Cửu hoàng thúc đều trở nên vô nghĩa.

 

Tưởng tượng đến chuyện này, toàn thân Phượng Khương Trần đều phát lạnh.

 

 

Phượng Khương Trần vỗ vỗ ngực, vẻ mặt trách cứ nhìn Vũ Văn Nguyên Hòa: “Không phải Vương Cẩm Lăng gặp chuyện không may, vậy ngươi lớn tiếng như vậy để làm gì, định dọa chết ta sao.”

 

Vũ Văn Nguyên Hòa gượng cười, cố gắng kéo khóe miệng lên, nhưng cho dù có cố gắng thế nào cũng không thể cười nỗi.

 

Nghĩ đến chuyện ngày trước, Phượng Khương Trần vì người đó mà quỳ gối trước mặt hắn, hắn chỉ biết…