Những người phía sau đã phát hiện ra sự ảo diệu trong đó, vội vàng tránh đi…
Nhưng đáng tiếc, muộn mắt rồi.
Đối mặt với những vụ nỗ ở cự ly gần như vậy, bọn chúng còn có thể chạy đi đâu.
“Pằng, pằng, pằng…”
Tám kẻ mặc đồ đen toàn bộ đều ngã xuống đất.
Lúc Vũ Văn Nguyên Hòa mang theo quân chạy vào tới nơi đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
“Phượng Khương Trần, ngươi không sao chứ?” Vũ Văn Nguyên Hòa liếc mắt một cái liền hiểu ra, xảy ra chuyện không phải Phượng Khương Trần, mà là nàng kẻ địch của nàng.
Vẻ mặt Vũ Văn Nguyên Hòa kinh ngạc nhìn Phượng Khương Trần, tay nhỏ chân nhỏ như thế này, vậy mà trong nháy mắt có thể xử lý tám người to lơn.
Cũng mạnh quá rồi đấy chứ?
Còn có, vừa rồi hắn ở ngoài sân, nghe được tiếng “Pằng, pằng…” là của thứ gì?
Phượng Khương Trần không trả lời, lướt qua đám binh lính vừa ùa vào sân, Phượng Khương Trần từ từ chậm rãi không hoảng hốt nhặt vỏ đạn lên, đồng thời hỏi: “Vũ Văn tướng quân, sao ngươi lại ở chỗ này?
Còn mang theo binh lính?”
Phải biết rằng, Vũ Văn Nguyên Hòa không có quyền điều quân lính ở hoàng thành tùy ý hành động…
Đây là hắn tới Phượng phủ để chấp hành công vụ?
Phượng Khương Trần yên lặng nhìn Vũ Văn Nguyên Hóa, trong mắt hiện lên một chút lo lắng, nàng thật sự lo cuộc phẫu thuật này sẽ lại xảy ra chuyện trắc trở nào đó…
“Ta? Ta phụng mệnh đi làm việc.
” Vũ Văn Nguyên Hòa bày ra bộ dạng cao thâm khó lường.
Nói xong hắn không quên đứng thẳng để Phượng Khương Trần nhìn thầy một cơ thể mặc trang phục nhung, phong thái hiên ngang.
Đáng tiếc lúc này Phượng Khương Trần hoàn toàn không có tâm tư này.
Nghe được lời của Vũ Văn Nguyên Hòa thì khẩn trương dò hỏi: “Phụng mệnh làm việc? Phụng mệnh của ai cơ?”
Trước khi giải phẫu, cho dù là bác sĩ hay người bệnh đều phải giữ vững tâm lý và thân thể ở trạng thái tốt nhất, nàng không có đủ sức đề xử lý những chuyện rồi tung rối mù như thế.
Thật ra nàng rất sợ rằng trước khi phẫu thuật lại gặp phải vấn đề.
Cuộc phẫu thuật này rất quan trọng với nàng và cả Vương Cẩm Lăng.
Vốn dĩ Vũ Văn Nguyên Hòa còn muốn đùa Phượng Khương Trần một lát nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng thì trịnh trọng nói: “Phượng Khương Trần, ngươi không cần căng thẳng, hôm nay ta phụng mệnh đến đây bảo vệ ngươi.
”
“Cái gì? Phụng mệnh bảo vệ ta?” Phượng Khương Trần hoang mang.
Không thể nào, người trong hoàng thất sửa tính nết khi nào vậy, còn bày đặt bảo vệ nàng? Chắc hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi.
Phượng Khương Trần ngắng đầu lên nhìn trời, thâm thúy nói: “Hoàng mệnh? Mệnh lệnh của hoàng thượng? Hoàng Thượng…” Ông ta bị váng đầu à.
May thay Phượng Khương Trần không bị váng đầu, lập tức dừng câu nói lại.
Vũ Văn Nguyên Hòa thấy xung quanh không có người mới tiến lên áp sát bên tai Phượng Khương Trần: “Phượng Khương Trần, hoàng thượng biết ngươi muốn trị đôi mắt cho Vương Cẩm Lăng.
Ngài ra lệnh cho ta đến giám sát ngươi, phòng khi ngươi giở trò bịp bợm.
”
Đây là kết quả cuối cùng của cuộc tranh đấu giữa Cửu hoàng thúc và hoàng hậu.
Chuyện Phượng Khương Trần hành nghề y gạt người rất lớn, không biết tại sao lại tới tai của Hoàng thượng rồi.
Hoàng hậu nói Phượng Khương Trần lấy y thuật lừa người, hành vi độc ác muốn xử tử nàng ngay lập tức.
Cửu hoàng thúc lại cho rằng Phượng Khương Trần không lừa người, chỉ là bị người khác ăn không nói có, mượn cớ đề Phượng Khương Trần không được chữa trị đôi mắt cho Vương Cẩm Lăng.
Những người này có tư cách gì nói Phượng Khương Trần là kẻ lừa đảo.
Đến nỗi bên ngoài đã có người nói rằng đó nếu là do kẻ khác bịa đặt thì bắt vài người đến Huyết Y Vệ tra khảo thì nhất định có thể biết được.
Hoàng hậu nghe vậy thì tức giận không thôi, đến khi trở về An Bình Cung thì phái người bắt Phượng Khương Trần vào đại lao Huyết Y Vệ nhưng lại không tra ra được gì khiến hoàng hậu càng thêm tức.