Chương 220
Cửu hoàng thúc ở đại lao Huyết Y Vệ đã làm tất cả vì nàng, lại khiến nàng bừng cháy lên một tia hy vọng xa vời không nên có.
Vũ Văn Nguyên Hòa và Phượng Khương Trần cùng lúc rơi vào trầm tư.
Đây rốt cuộc là vì cái gì chứ?
“Được rồi, được rồi, Phượng Khương Trần không sao là tốt rồi, quan tâm đến chuyện Cửu hoàng thúc tại sao muốn cứu Phượng Khương Trần làm gì chứ, có thể đây là cuộc nội chiến trong hoàng thất, những chuyện đó đều không liên quan tới chúng ta, quan trọng là Phượng Khương Trần đã được thả ra ngoài rồi, đây mới là chuyện tốt động trời, phải biết rằng cả vương triều Đông Lăng này chưa có một ai còn có thể nguyên vẹn không tổn hại gì mà từ Huyết Y Vệ ra tới được đây đó.” Tô Vân Thanh cười nói lái sang chuyện khác.
Phượng Khương Trần lấy lại tinh thần, thuận miệng đáp một tiếng ừ, chuyện về Cửu hoàng thúc, nàng cũng không muốn nói thêm cùng người khác, đây chỉ là chuyện riêng của một mình nàng thôi.
Về phần còn hoàn hảo không tổn hại gì sao?
Thực ra là không, sau lưng nàng cũng có thương tích, chẳng qua nàng không muốn nói ra, cũng vì để tránh cho bọn họ càng thêm lo lắng.
Lại nói, bây giờ nàng còn có một chuyện quan trọng hơn nhiều.
“Đúng rồi, vừa nãy các ngươi nói, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vương gia xảy ra chuyện rồi sao? Có liên quan tới ta sao?”
“Nói đến cái này, Phượng Khương Trần, ngươi thật đúng là điều phiền toái không bao giờ hết.” Vừa nói xong Vũ Văn Nguyên Hòa lại bắt đầu tức giận.
Ba chữ Phượng Khương Trần này, rất nhanh đã trở thành đề tài bàn tán của bách tính Đông Lăng, quả thực chính là đợt này chưa yên, một làn sóng khác lại bắt đầu đến, toàn bộ vẫn luôn là chủ đề về một nhân vật.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Phượng Khương Trần vô cùng lo lắng mở miệng.
Sau khi ở Huyết Y Vệ trông thấy thủ đoạn của Cửu hoàng thúc, Phượng Khương Trần có thêm hiểu biết mới về hoàng quyền, thứ có sức mạnh phá hủy tất cả.
Vũ Văn Nguyên Hòa liếc mắt nhìn Tô Vân Thanh một cái, ý bảo để hắn đến nói, y chỉ là một võ tướng, ngôn từ không được tốt.
Tô Vân Thanh gật đầu, mở miệng nói: “Không biết đã xảy ra chuyện gì mà chiều nay có tin đồn về việc ngươi nhờ danh y thuật đi lừa tiền, giống như măng mọc sau cơn mưa, trong nháy mắt đã lan truyền khắp trong hoàng thành rồi. Có rất nhiều người đứng ra nói ngươi chữa bệnh vì danh tiếng, lừa tiền của bọn họ. Lúc đầu bọn họ không tin, nhưng nhìn thấy Vương gia gióng trống khua chiêng thật lớn nói ngươi có thể trị khỏi đôi mắt của công tử, bọn họ tin ngay lập tức.
Suốt thời gian một buổi chiều, máy trăm người đứng ra nói ngươi lừa tiền của bọn họ, thậm chí còn có người nói sau khi dùng thuốc của ngươi, bệnh tình trong người càng thêm nặng, còn có người bởi vậy mà chết, nghiêm trọng nhát là ở Tạ phủ…”
“Tạ gia? Tạ gia đã làm gì?” Phượng Khương Trần càng nghe lông mày càng nhăn sâu.
Thủ pháp này sao lại quen thuộc như vậy chứ?
Có điều, lực sát thương của lời đồn đại này rõ ràng là lớn hơn.
Y thuật, y đức của nàng trong nháy mắt đã bị bôi đen.
Nếu như…
Nếu như nàng biến mắt khỏi hoàng thành, Vương gia sẽ gặp xui xẻo, bởi vì Vương gia là đồng lõa.
Mặc dù nàng xuất hiện ở hoàng thành, nếu không thể trấn định lời đồn thổi này, chỉ sợ nàng sẽ không còn chỗ đứng nữa, bị coi là kẻ dối trá, từ đó về sau cũng không có cách nào làm được nghề y.
Một chiêu này, không thể không nói là rất tàn nhẫn.
Tô Vân Thanh tức giận nói: “Gia chủ Tạ gia nói, ngươi căn bản không hiểu biết gì về y, lúc trước khi giúp Nhị phu nhân Tạ gia trị thương, thiếu chút nữa đã hại chết Nhị phu nhân, may mắn Tạ gia kịp thời mời Viên ngự y về nhà mới bảo toàn được mạng sống của Tạ Nhị phu nhân. Viên ngự y cũng nói, sau khi nhìn thấy vết thương của Tạ Nhị phu nhân, có thể khẳng định căn bản ngươi không có chút hiểu biết gì về y thuật, chẳng qua chỉ là mượn y thuật hành nghề lừa đảo mà thôi, Tạ gia còn nói muốn tố tội ngươi.”